Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 942# 2




 

 

 

Chương: Ông ta vừa mới nói xong, trong viện, sắc mặt không ít người khác nhau.Xả Giận
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Bàn của Mộ Dung Bác, là người có bối phận với Mộ Dung Bác ngồi.

Tuy vừa rồi Mộ Dung Bác bảo Bạch lão tam ngồi đâu cũng được, ngụ ý là Bạch lão tam có thể ngồi bàn của ông ta.

Bàn bên cạnh Mộ Dung Bác, là bàn của Mộ Dung Phi Nguyệt và mấy huynh đệ của Mộ Dung Phi Nguyệt, có thể ngồi vào bàn bên cạnh, trên cơ bản đều là con rể của Mộ Dung gia.

Không phải Mạc Phàm, thì chính là Bạch Khởi, hôm nay bọn họ đến uổng phí rồi.

Hơn nữa đồ bọn họ đưa đều tát nước rồi.

Bạch Khởi liếc mắt nhìn Ngọc Triển Đường và Long Hữu một cái, cười đắc ý.

- Đa tạ các ngươi tặng quà sinh nhật cho Phi Nguyệt, hôm nay cứ ăn uống thoải mái, Bạch công tử ta thanh toán.

- Bạch Khởi, ngươi đừng có mà đắc ý quá!

Ngọc Triển Đường nhíu mày, trên gương mặt vốn trắng bệch xuất hiện dữ dằn.

Chuyện này anh ta vốn nắm chắc thắng lợi trong tay, hiện giờ lại để Bạch Khởi lấy được Lạc Thư Hà Đồ ra.

Gần như là anh ta sắp lấy được Mộ Dung đại tiểu thư tới tay, lại bị Bạch Khởi cướp mất rồi.

Nơi này không phải Bạch gia, mà là Tụ Cửu Thành, ở nơi này, Ngọc gia bọn họ cũng định đoạt được.

- Ôi ôi, còn tức giận nữa chứ, không phải là một kiện trận binh sao, nếu ngươi thật sự tức giận, vậy đánh ta vài cái được rồi, ta đảm bảo sẽ không đánh trả, nhưng ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, bọn ta sắp ngồi đối diện Phi Nguyệt, bên cạnh Mộ Dung lão gia tử, nếu để cô ấy thấy được, có khả năng ta không tiện giải thích, trong mắt Mộ Dung lão gia tử không chứa được hạt cát, để ông ấy biết các ngươi đánh ta, nói không chừng sẽ trả lễ vật của các ngươi đấy.

Vẻ mặt Bạch Khởi đê tiện, đắc ý trả lại những lời đám Ngọc Triển Đường từng nói.

Vừa rồi Ngọc Triển Đường và Long Hữu kẻ xướng người họa, khiến anh ta thiếu chút nữa móc mắt thật, hiện giờ đến lượt anh ta xả giận rồi.

- Bạch Khởi, ngươi.

Sắc mặt Ngọc Triển Đường khó coi, tay cầm quạt run run.

Còn chưa ra tay, đã bị Long Hữu ngăn lại.

- Ngọc thiếu, thôi.

Long Hữu lắc đầu nói.

Mộ Dung gia vốn không kém, sau lưng còn có Thần Nông Tông to như vậy, hiện giờ lại tìm được Lạc Thư Hà Đồ, đã ngồi vững vị trí một trong chín môn đệ rồi.

Bọn họ gây chuyện ở đây, không chỉ khiến Mộ Dung gia oán hận còn có ấn tượng xấu về bọn họ, bọn họ cũng sẽ bị gia tộc mình trừng phạt.

“Hừ!”

Ngọc Triển Đường không phải kẻ ngu ngốc, tất nhiên là biết kết cục ra tay.

Bọn họ ra tay không thương tổn được Bạch Khởi, trái lại khiến Bạch Khởi càng đắc ý hơn.

- Bạch Khởi, ngươi vẫn nên cẩn thận Mạc Phàm một chút, ta thấy, Mộ Dung lão gia tử càng vừa ý Mạc Phàm hơn, ngươi thắng bọn ta cũng không sao, đừng để thua bạn của mình, đến lúc đó xem ngươi còn cười nổi không.

Ngọc Triển Đường lạnh lùng nói.

Nói xong, anh ta xoay người rời đi.

Bọn họ đã thua, không có khả năng có lễ vật tốt hơn Lạc Thư Hà Đồ, không cần thiết phải ở lại nơi này nữa.

Bạch Khởi nhướn mày, trong mắt lóe lên vẻ đăm chiêu, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Tiểu Phàm, Tiểu Tuyết quản ngươi nghiêm không?

Những lời Ngọc Triển Đường nói cũng không phải không có khả năng, anh ta cũng đã nhìn ra, quả thật Mộ Dung lão gia tử không vừa ý anh ta lắm, mà vừa ý Mạc Phàm.

Hơn nữa Phi Nguyệt và Mạc Phàm, cũng giống như vô cùng quen thuộc, bình thường Phi Nguyệt không phải như vậy.

Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Bạch Khởi một cái.

- Ngươi có thể nói thẳng ra được không.

- Ngươi chỉ yêu một người đúng không?

Bạch Khởi đùa giỡn.

- Ngươi đoán xem?

Mạc Phàm tức giận nói.

Rõ ràng là Ngọc Triển Đường đang cố ly gián, vậy mà con hàng Bạch Khởi còn hoài nghi tới đầu hắn.

Con hàng này không phải không thay đổi chút nào, mà con hàng này thật sự thay đổi, khiến hắn có chút không rõ rồi.

- Đừng tức giận, ta chỉ đùa chút mà thôi, sao có thể không tin ngươi được, ngươi vốn không phải loại người như vậy.

Bạch Khởi thấy Mạc Phàm hơi tức giận, vội vàng nói.

- Đừng có đùa nữa, trả Bát Phi cho ta.

Mạc Phàm vươn một tay ra nói.

Xem ra Bạch Khởi ở bên Phi Nguyệt quá thuận lợi cũng không phải chuyện tốt, Phi Nguyệt thì thôi, con hàng Bạch Khởi này nên chịu chút khổ cực mới được.

- Bát Phi, ngươi đưa cho ta sao, sao ta không nhớ vậy nhỉ?

Bạch Khởi giả ngu nói.

Vừa rồi Phi Nguyệt nói thẳng là muốn Bát Phi, sao anh ta có thể trả lại cho Mạc Phàm.

- Không trả đúng không, ngươi cảm thấy ta không lấy lại được à?

Mạc Phàm bĩu môi nói.

Bát Phi không chỉ là bán tiên khí của hắn, còn định quan hệ chủ tớ với hắn, khi hắn đưa cho Bạch Khởi còn chưa giải trừ quan hệ, Bạch Khởi lợi hại mấy cũng không lấy được.

Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, Bát Phi lóe lên ngân quang, bay từ trong nhẫn trữ vật của Bạch Khởi ra, trôi nổi sau lưng hắn.

- Mẹ kiếp, đừng làm vậy mà Tiểu Phàm, ngươi ra giá đi, không đúng, ngươi nói điều kiện đi, có phải Bát Phi này nên tặng ta và Phi Nguyệt làm quà kết hôn hay không.

Bạch Khởi mắng một tiếng, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nói.

Bảo anh ta lấy đồ ra, anh ta chắc chắn không có, gần đây anh ta rất nghèo.

Xuất lực còn được.

Dù thế nào cũng phải giành Bát Phi tới tay.

- Ngươi còn nợ ta ít sao?

Mạc Phàm hỏi.

Hắn giúp Bạch Khởi luyện chế Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, Bạch Khởi còn chưa trả ơn.

Tuy Bạch Khởi giúp hắn cứu Tiểu Tuyết ra, nhưng không tính là gì đối với Thần Đồng Tử Ngọc Dịch.

Ngoài ra hắn còn cứu Bạch Tiểu Thiên.

Ngay vừa rồi còn vì Bạch Khởi cung cấp công pháp thần cấp là Lạc Thư Hà Đồ, Bạch Khởi nợ hắn không chỉ một hai chuyện rồi.

Đổi lại là người khác, bảo Bạch Khởi ký khế ước bán thân 1000 năm cũng không đủ.

- Chuyện này, quan hệ giữa chúng ta như vậy sao có thể gọi là nợ được, đợi ta trở thành một trong mười đại cao thủ của Tu Chân giới, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.

Bạch Khởi nói.

- Ngươi trở thành một trong mười đại cao thủ trước rồi nói sau.

Mạc Phàm khẽ thở dài một cái, nói.

Ý niệm của hắn vừa động, giải trừ khế ước chủ tớ với Bát Phi, rồi ném Bát Phi cho Bạch Khởi.

Bên trong Bát Phi chỉ có hai kiện bán tiên khí, những thứ giác đều là linh khí cực phẩm, nhưng tất cả tương đương với một kiện tiên khí rồi.

Hơn nữa mức độ phù hợp khi tu luyện Bát Phi của hắn là rất cao, hắn muốn tìm một bảo cụ như vậy không có dễ dàng.

Nhưng nếu Phi Nguyệt thích, tặng cô cũng không sao.

Quan hệ giữa hắn và vợ chồng Bạch Khởi, không phải một kiện tiên khí có thể thay thế.

Bạch Khởi nhìn Bát Phi trong tay, trước mắt anh ta sáng lên.

- Tiểu Phàm, người bạn như ngươi, Bạch Khởi ta kết giao chắc rồi.

Mạc Phàm đã giải trừ quan hệ chủ tớ, như vậy anh ta có thể đưa Bát Phi cho Phi Nguyệt rồi.

Mạc Phàm không để ý tới Bạch Khởi, lập tức đi tới bàn bên cạnh chủ tọa, ngồi vào một chỗ trống.

Bạch Khởi cười ha ha, cất Bát Phi đi theo.

Bởi vì Lạc Thư Hà Đồ xuất hiện, yến hội có vẻ âm u hơn.

Sau khi Mạc Phàm ăn cơm xong, liền đi cùng Bạch Khởi tới chỗ Mộ Dung gia an bài.

- Tiểu Phàm, bây giờ nói xem, Thiên Tâm Ấn trên tay ngươi là sao vậy?

Bạch Khởi hỏi.

Mạc Phàm đã giải quyết vấn đề vợ cho anh ta, anh ta cũng nên quan tâm chuyện của Mạc Phàm rồi.

- Ngạo Nhật Sơn Tông tiến cử Tiểu Tuyết cho Thiên Tâm Cung, người của Thiên Tâm Cung tìm tới Địa Cầu, muốn mang Tiểu Tuyết đi trong hôn lễ của ta và cô ấy.

Mạc Phàm giải thích một cách ngắn gọn.