Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 941# 1




 

 

 

Chương: Ngọc Triển Đường
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Vinh hạnh, thấy ngươi sao ta không vui chút nào nhỉ?

Bạch Khởi lạnh lùng liếc Ngọc Triển Đường một cái, nói.

- Chuyện này sao, là vì Bạch huynh không thể khiến Mộ Dung tiểu thư để ý, nếu Bạch huynh cũng lấy bán tiên khí trận binh ra, lúc này chắc chắn sẽ như ta nhìn thấy Bạch huynh, nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ.

Ngọc Triển Đường cười khẽ nói.

Cho dù là lễ vật anh ta tặng, hay là quan hệ với lão gia tử Mộ Dung gia, đều là tốt nhất trong đám người.

Hơn nữa quan hệ giữa anh ta và Mộ Dung Phi Nguyệt cũng không tệ.

Cho dù thiên phú của Bạch Khởi siêu quần, ở đây cũng không có đất dụng võ, chỉ có thể lo lắng suông.

- Ngọc Triển Đường, ngươi lặp lại những lời vừa rồi lần nữa thử xem?

Bạch Khởi lạnh lùng nói.

Vừa rồi Long Hữu đâm vào ngực anh ta một đao, hiện giờ Ngọc Triển Đường này cũng tới kích thích, Bạch Khởi anh ta chưa từng bị người ta đâm nhiều như vậy.

- Sao thế, Bạch huynh đang uy hiếp ta à, ngươi có thể thử xem, nhìn xem Mộ Dung lão gia tử có đuổi ngươi ra hay không?

Ngọc Triển Đường cười khinh thường.

Trong mắt Mộ Dung lão gia tử không chứa được hạt cát, Bạch Khởi ngang ngược ở đây, thật sự là tìm lầm nơi rồi.

Nếu Bạch Khởi ra tay với anh ta, Bạch Khởi thật sự sẽ không có một chút cơ hội.

Bạch Khởi nhíu chặt mày, trong đôi mắt màu trắng dấy lên hỏa diễm.

Nếu không phải vì Mộ Dung Phi Nguyệt, anh ta đã lập tức khiến Ngọc Triển Đường này biến mất hoàn toàn.

- Gần đây ta hỏa vượng, lỗ tai không được tốt, những lời ngươi mới nói, ta không nghe rõ mà thôi, nếu Bạch Khởi ta uy hiếp người khác, chắc chắn không nói nhiều như vậy, đều trực tiếp ra tay, nếu ngươi không dám lặp lại một lần, vậy thì đừng lặp lại lần nữa thì hơn, ta còn có việc phải đi trước.

Bạch Khởi nói.

- Hóa ra Bạch huynh gần đây hỏa vượng, vậy cần phải uống nhiều nước vào, bởi vì có khả năng khiến ngươi càng hỏa vượng hơn, những lời ta mới nói không có ý gì, không cần phải lặp lại, đúng rồi, Bạch huynh muốn đi tìm thứ gì, để thêm vào quà tặng sao?

Ngọc Triển Đường không tức giận, mỉm cười nói.

- Ta cần tìm thứ gì nữa sao, ta đối với Phi Nguyệt là thật lòng, dáng vẻ không giống các ngươi, tuy đưa thứ vô cùng trân quý, nhưng không có một chút tâm ý nào, nói cho các ngươi biết, ta mang đến thứ có thể lấy được chân tâm của Phi Nguyệt.

Bạch Khởi lạnh lùng nói.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta tràn đầy bất đắc dĩ.

Lúc này đi đâu tìm thứ tốt thêm vào, nếu có thời gian, trái lại anh ta có thể đến Ngọc gia và Long gia lấy đồ gia truyền nhà bọn họ, đưa cho Mộ Dung gia.

Hiện giờ anh ta có bản lĩnh này, nhưng không có thời gian.

- Bạch huynh, ý của ngươi là chân tâm của Phi Nguyệt chỉ có giá trị như Thần Đồng Tử Ngọc Dịch sao?

Ngọc Triển Đường cười khinh thường nói.

- Tục tằng, vậy mà các ngươi dùng một số thứ tầm thường, tới đo chân tâm của Phi Nguyệt, nếu để Mộ Dung lão gia tử biết, các ngươi có thể cút khỏi Mộ Dung gia rồi.

Bạch Khởi khinh bỉ nói.

- Bạch huynh, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, bọn ta đều lấy ra thứ tốt nhất của mình, cũng là tâm ý lớn nhất của mình, suy bụng ta ra bụng người, cũng không có vấn đề gì, trái lại là Bạch huynh, đường đường là Bạch gia, vậy mà chỉ lấy ra chút Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, nói là Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, thực ra không khác gì giọt nhãn dịch thông thường, Bạch huynh mang thứ này tới, tâm ý cũng có chút… Không cần bọn ta phải nhiều lời đúng không?

Ngọc Triển Đường cười khẽ nói.

- Nếu ta nhớ không nhầm, Bạch gia chỉ riêng tiên khí cũng không ít hơn 6 kiện, trong đó còn có một tiên khí Ngọc Đồng Tử, rất thích hợp với Phi Nguyệt…

Ở một bên, Long Hữu nói một nửa thì dừng lại, trong mắt tràn đầy trêu tức.

Bạch Khởi nhíu mày, lửa giận trong mắt lại mãnh liệt hơn nhiều.

Bạch gia bọn họ không phải Ngọc gia và Long gia có thể so sánh, nhưng nếu anh ta có thể lấy mấy thứ kia ra, chắc chắn sẽ lấy ra hết rồi.

Ngọc Triển Đường thấy Bạch Khởi không nói lời nào, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đường đường là Bạch Khởi, cũng chỉ như vậy mà thôi, chỉ vài câu đã bị anh ta làm cho không còn lời nào để nói.

- Thôi, chúng ta đừng làm Bạch huynh khó xử, mọi nhà đều có chuyện khó nói, ai bảo người ta không phải con trai của gia chủ Bạch gia chứ?

- Ta nghe nói mắt của Bạch gia, mỗi con mắt đều là một kiện bán tiên khí, nhất là mắt của Bạch huynh, chắc chắn càng không tầm thường, nếu Bạch huynh thật sự thích Phi Nguyệt, có thể tặng đôi mắt cho Mộ Dung gia, như vậy chúng ta thật sự chịu thua rồi.

Long Hữu cười nói.

- Long Hữu, ngươi nói như vậy hơi quá phận rồi, tuy tu vi đến cảnh giới của Bạch huynh, con mắt có thể khôi phục, nhưng làm như vậy chẳng khác nào động vào vảy ngược, thứ nhất là khiến Bạch huynh khó xử, thứ hai cũng quá dọa người rồi.

Ngọc Triển Đường ra vẻ là người hiền lành nói.

- Tâm địa của Phi Nguyệt lương thiện chắc chắn sẽ không lấy mắt của Bạch huynh, nhưng không phải Bạch huynh toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với Phi Nguyệt sao, hẳn là nên lấy ra thứ gì đó, nghe nói nữ nhân vào Bạch gia, phải tuân thủ các loại quy củ, ấm ức Phi Nguyệt như vậy, không phải Bạch huynh không nỡ tặng đôi mắt đấy chứ?

Long Hữu làm như không nghe thấy, tiếp tục nói.

- Chuyện này cũng phải.

Ngọc Triển Đường khẽ gật đầu, một đám người đều nhìn về phía Bạch Khởi.

Tiệc sinh nhật này không thú vị chút nào, vậy thì lấy Bạch Khởi ra chơi một chút.

Nếu Bạch Khởi thật sự lấy đôi mắt mình làm lễ vật, không thể nghi ngờ sẽ thành trò cười của yến hội.

Sắc mặt Bạch Khởi khó coi, trong mắt lóe lên hàn quang.

Đương nhiên là anh ta biết rõ hai người này muốn làm gì, nhưng những lời hai người này nói không phải không có đạo lý.

Đôi mắt của anh ta, mỗi một con mắt không phải là bán tiên khí, mà là cấp bậc tiên khí.

Nếu hai người này không nhắc nhở, thiếu chút nữa anh ta quên mất chuyện này.

- Các ngươi muốn xem ta lấy con mắt đúng không, cũng không phải không thể được, nhưng nếu đến lúc đó ta không lấy được Phi Nguyệt, ta sẽ khoét mắt hai các ngươi, Bạch Khởi ta nói được thì làm được.

Bạch Khởi lạnh lùng nói.

- Đợi một chút, Bạch huynh, chuyện này là ngươi không đúng rồi, ta tặng đồ gia truyền của Ngọc gia ta, cũng không dám nói nhất định lấy được Phi Nguyệt, cuối cùng Phi Nguyệt lựa chọn ai, toàn bộ phải dựa vào cảm nhận của Phi Nguyệt, đây không phải chuyện bọn ta có thể làm được, chúng ta chỉ cần đưa ra tâm ý lớn nhất của bản thân, nếu ngươi cảm thấy ngươi thất bại liên quan đến bọn ta, vậy coi như bọn ta chưa nói những lời đó.

Ngọc Triển Đường âm dương quái khí nói.

Bạch Khởi tặng đôi mắt của mình, chỉ càng chọc giận Mộ Dung lão gia tử, chắc chắn không lấy được Phi Nguyệt.

ấ ắ ắ ắ ố ấ ể ế ắTrái lại chuyện này cũng không sao, nhưng Bạch Khởi nói lấy mắt bọn họ, bọn họ chắc chắn không trốn được, tất nhiên là bọn họ không thể vì Bạch Khởi, mà khiến mắt bị đoạt đi.

- Đúng vậy, thôi, Ngọc huynh, chúng ta đừng nói thì hơn, tránh để Bạch huynh hiểu lầm chúng ta.

Long Hữu cười nham hiểm, kéo Ngọc Triển Đường đi sang một bên.

Hai người vừa đi, thỉnh thoảng còn liếc Bạch Khởi một cái.

Dù sao bọn họ đã nói rồi, Bạch Khởi làm thế nào đều không liên quan tới bọn họ.

Bạch Khởi nhíu mày, do dự một lát, nhưng vẫn không ra tay, một giọng nói tràn đầy khinh bỉ truyền từ bên cạnh tới.

- Một chút việc nhỏ như vậy đã bị làm khó, sao ngươi có thể liếc mắt một cái tàn sát 10 vạn Ma Tộc?