Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 936# 1




 

 

 

Chương: Rời Đi
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Bây giờ còn có thể làm gì?

Trương Thiên Bảo chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt.Bọn họ không phải cao thủ như Vô Phong, vốn không đủ thực lực tranh đấu với Thiên Tâm Cung.

Chỉ cần Thiên Tâm Cung nguyện ý, có thể loại bỏ bọn họ dễ dàng.

Mạc Phàm không thể ra tay, còn muốn giữ người lại, có khả năng làm được cũng chỉ có thể là tạm biệt.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, Vũ Quang Bàn được hắn thu vào, thời gian xung quanh nhanh chóng khôi phục như thường.

Không ít người sửng sốt, cho dù có người cảm nhận được thời gian chênh lệch, nhưng loại cảm giác này không khác ảo giác lắm, biến mất rất nhanh.

Không ít người tiếp tục nhìn về phía bàn Mạc Phàm, tò mò thảo luận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người nào dám tới quấy rầy hôn lễ của Mạc Phàm.

Mạc Phàm không đểý những người này, lập tức đi về phía hồ Đình Tâm, chỗ cây cầu nhỏ.

Tay hắn bóp pháp ấn, Tiểu Tuyết vốn đã trang điểm xong, đang đợi lên sân khấu xuất hiện ở một bên khác cây cầu nhỏ.

Váy cưới trên người, không chỉ làm nổi bật dáng người của cô, khí chất cả người và vinh quang cũng tăng lên không ít.

Phía sau cô, mấy phù dâu cũng mặc áo cưới tương tự, khiến cho Tiểu Tuyết như vương giả trong vạn hoa.

Bỗng nhiên được truyền tống tới, đám Tiểu Tuyết sửng sốt.

- Làm sao vậy, Tiểu Phàm?

Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn đám Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo một cái, tò mò hỏi.

- Có khả năng hôn lễ phải cử hành trước, đơn giản một chút.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Huynh phải đi rồi à?

Tiểu Tuyết nhíu mày, lập tức hỏi.

Bọn họ chuẩn bị hôn lễ lâu như vậy, nếu không có chuyện xảy ra, Mạc Phàm không có khả năng rời đi trước.

Chỉ trong phút chốc, đồng tử màu trắng của cô nhìn về phía Băng Giác tiên tử.

Cô từng gặp tiên tử kia rồi, ở Ngạo Nhật Sơn Tông.

Lúc ấy tiên tử này đánh giá người cô, điểm một cái lên người cô rồi rời đi.

Lúc ấy cô không biết rốt cuộc tiên tử này làm gì, nhưng chắc chắn liên quan tới Ngạo Nhật Sơn Tông.

Cô tra trên người rất lâu, cũng không phát hiện ra thứ gì, cho nên không nghĩ tới chuyện này nữa.

Nhưng bỗng nhiên tiên tử này xuất hiện ở đây, e rằng không phải chuyện tốt gì.

Hơn nữa chuyện không tốt này, e rằng khiến Mạc Phàm muốn đơn giản hóa đám cưới trước.

Mạc Phàm không trả lời, trong đôi mắt lóe sáng ánh sáng nhu hòa nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết, chậm rãi đi về phía cây cầu nhỏ.

- Bạch Tiểu Tuyết cô nương, Mạc Phàm ta nguyện ý cưới muội làm vợ, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa, muội nguyện ý không?

Mạc Phàm mới mở miệng, trong chớp mắt cả đình Hồ Tâm yên tĩnh lại, toàn bộ đều nhìn về phía Mạc Phàm.

Tuy hôn lễ hơi khác với kế hoạch, nhưng kết hôn mới là quan trọng nhất.

Huống chi đây là hôn lễ của Mạc Phàm.

Tiểu Tuyết hiểu rõ tình hình, cô cười chua xót, đôi mắt lập tức đỏ lên.

- Có chuyện gì ta có thể làm được không?

Một mình Mạc Phàm từ Địa Cầu đến Tu Chân giới, mang cô từ Ngạo Nhật Sơn Tông một trong mười đại tông môn trở về.

Cô không muốn lại thiên trường địa cửu với Mạc Phàm, ít nhất bây giờ còn chưa được, Mạc Phàm còn chuyện cần hắn phải làm.

Nhưng ít nhất bọn họ có thể trải qua một khoảng thời gian hoàn mỹ, lại để Mạc Phàm rời đi.

Nhưng xem ra, chuyện này đều là xa xỉ.

Mà cô, lại không làm được gì.

- Muội có thể làm được rất nhiều, có thể gả cho ta, sau đó đợi ta trở về, cũng có thể từ chối, nhưng ta sẽ đợi ngày muội đồng ý gả cho ta.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Bây giờ ta gả cho huynh, vĩnh viễn không xa rời với huynh.

Bạch Tiểu Tuyết trực tiếp nhào vào trong lòng Mạc Phàm, nói.

Bạch Tiểu Tuyết vừa nói xong, pháo hoa vốn chuẩn bị lập tức bay lên không.

Mọi người nâng chén, tiếng hoan hô, chúc mừng vang lên theo.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ý niệm vừa động, hai cái nhẫn một cái xuất hiện trên tay hắn, một cái xuất hiện trên tay Tiểu Tuyết.

- Vậy muội phải đợi ta một thời gian, nhưng ta đồng ý với muội, ta nhất định sẽ trở về, hơn nữa sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.

Mạc Phàm cười nói.

- Ta đợi huynh, bất luận là bao lâu đều được.

Tiểu Tuyết ôm chặt Mạc Phàm, nói.

Hắn cười khẽ, một tay đặt lên lưng trắng nõn của Tiểu Tuyết, chỗ Thiên Tâm Ấn hình hoa sen.

Ý niệm của hắn vừa động, vô số phù văn như đang sống chảy từ trên tay hắn ra, lao dũng mãnh về phía Tiểu Tuyết.

Chỉ trong phút chốc, phù văn bao trùm Thiên Tâm Ấn kia.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, trong lòng bàn tay lóe lên phù văn.

Trên lưng Tiểu Tuyết, Thiên Tâm Ấn được phù văn bao trùm lập tức sáng lên.

Hào quang chỉ chớp lóe, liền nhạt dần đi.

Lúc xuất hiện lần nữa, Thiên Tâm Ấn đã đến tay hắn.

Hắn ôm Tiểu Tuyết, nhìn thoáng qua Thiên Tâm Ấn trên tay, khóe miệng hơi nhếch lên.

Không phải Băng Giác tiên tử muốn mang một người có Thiên Tâm Ấn theo sao, vậy hắn đi cùng Băng Giác tiên tử tới Thiên Tâm Cung một chuyến, gặp Huyền Nguyệt tiên tử bị Vô Phong sư thúc vứt bỏ một lần, cuối cùng thẹn quá hóa giận.

Nhìn xem Thiên Tâm Cung có thể làm gì hắn.

Như vậy hắn kết hôn, đám Tiểu Tuyết sẽ không bị mang đi, Thiên Tâm Cung cũng không có lý do diệt Địa Cầu.

- Đợi ta.

Mạc Phàm vừa hôn lên trán Tiểu Tuyết, vừa cẩn thận liếc nhìn Tiểu Tuyết một cái, trên người hắn chớp lóe hào quang, một hư ảnh ở lại, bản thể thi triển Thần Ẩn Thuật, đi đến bên cạnh Băng Giác tiên tử.

Có hư ảnh ở đây, theo người khác, hắn thành hôn với Tiểu Tuyết, hôn lễ sẽ dựa theo trình tự còn lại tới khi kết thúc.

- Băng Giác tiên tử, có phải chúng ta nên rời đi rồi không?

Mạc Phàm bày Thiên Tâm Ấn trên tay ra, cười nhạt nói.

- Sư thúc, ngươi?

Ở một bên, Trương Thiên Bảo sợ ngây người.

Mạc Phàm chuyển Thiên Tâm Ấn trên người Bạch Tiểu Tuyết sang người mình.

Mạc Phàm làm như vậy là muốn tới Thiên Tâm Cung, không nói tới chuyện trên người Mạc Phàm có thứ của Tạo Hóa Môn, có khả năng còn bị Thiên Tâm Cung giết chết.

Chỉ riêng lễ rửa tội đều có thể khiến Mạc Phàm trở thành thiên tịnh chi đồng, nam tu tiến vào Thiên Tâm Cung không có khả năng khác rồi.

Cho dù thiên tịnh chi đồng còn có thể nối dõi tông đường, nhưng vậy mà Mạc Phàm dùng biện pháp này để giải quyết, sau này hắn đừng nghĩ tới chuyện trở về.

Người tiến vào Thiên Tâm Cung, chưa một ai có thể rút lui.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không để ý tới Trương Thiên Bảo.

- Mạc Phàm, hẳn là ngươi không biết gì về Thiên Tâm Cung bọn ta?

Băng Giác tiên tử nheo mắt lại, nói.

Quả thật cô ta muốn mang người có Thiên Tâm Ấn đi, nhưng cô ta không ngờ, vậy mà Mạc Phàm dùng phương thức như vậy giải quyết.

Nam nhân vào Thiên Tâm Cung, đợi thừa nhận trừng phạt khôn cùng đi.

- Một lòng tu đạo chỉ hướng về Thiên Tâm sao?

Mạc Phàm cười khinh thường, nói.

Nếu Tu Chân giới có chuyện hắn không biết, đó chính là tu luyện sau Kim Đan.

Bởi vì kiếp trước hắn chỉ tới Kim Đan kỳ, tu luyện sau đó chưa từng trải qua.

Trừ chuyện này ra, hắn đều biết.

Thiên Tâm Cung, tất nhiên là hắn biết, còn biết không ít.

Lễ rửa tội Thiên Tâm, Thiên Tâm khiển trách, Thiên Tâm chịu tội đúng không, hắn chưa từng tới lục cung của Thiên Tâm Cung, nhưng mỗi một cung đều biết rõ.

Lần này Thiên Tâm Cung quấy rầy hôn lễ của hắn, hắn cũng phải thử một chút để Thiên Tâm Cung thanh tinh nhất không thể yên bình.

- Rất tốt, vậy chúng ta đi.

Băng Giác tiên tử nheo mắt lại, sắc bén xuất hiện trong mắt cô ta, bao Mạc Phàm, Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo ở bên trong.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Tiểu Tuyết, cha mẹ, đám Tiểu Vũ ở phía sau, khóe miệng hơi nhếch lên, biến mất trong hàn quang.

Rời đi.