Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 930# 2




 

 

 

Chương: Bạn Trai
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Giang Nam cách Phong Thiên Chi Địa không gần, nhưng chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm mang theo một đám người đi trên đường Giang Nam phồn vinh, tiến vào một quán ăn, ngồi ở một chỗ vắng người gần cửa sổ.

Nhìn gà rán và Hambuger, hơn nữa Tiểu Vũ và tiểu hồ ly ăn rất hăng say, Trương Thiên Bảo lập tức ngẩn ra.

Đám Tiểu Tuyết, Nam Cung Thanh thì ăn kem, cười gượng không nói.

- Sư thúc, đây là đồ ăn chỉ có trên Địa Cầu sao?

Trương Thiên Bảo hỏi.

Rõ ràng thứ này là thức ăn nhanh thông thường, không có một chút linh khí, ăn chỉ có thể no bụng.

Thứ như vậy, anh ta muốn ăn tới mức khiến Mạc Phàm phá sản là chuyện không có khả năng.

- Nơi khác, hẳn là không có thứ này đúng không?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Hắn từng đi qua nơi khác, không thấy đồ ăn như vậy ở những tinh cầu khác.

- Thiên Bảo ca ca, huynh không thích ăn thứ này sao, nếu huynh không thích, ta ăn hộ huynh nhé?

Ở một bên, Tiểu Vũ ăn như con mèo nhỏ vươn một tay ra, hỏi.

- Rất thích.

Vẻ mặt Trương Thiên Bảo như đưa đám, cầm lấy một miếng bắt đầu ăn.

Tuy thứ này không đáng tiền, nhưng ăn một ít còn có thể lấy lại được chút ít, không ăn anh ta thật sự thiệt lớn rồi.

Mạc Phàm nhìn Trương Thiên Bảo như ăn phải Hoàng Liên, lắc đầu cười.

- Đợi trở lại Tu Chân giới, ta sẽ cho ngươi một phương thuốc, có thể tốt cho việc tu luyện cơ thể của ngươi.

Vận khí của người này không tệ, nhưng cơ sở quá kém, nếu không đề thăng thực lực lên, sớm muộn gì cũng bị số mệnh hại chết.

Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, trước mắt Trương Thiên Bảo sáng lên, lúc này trên mặt mới xuất hiện nụ cười.

- Sư thúc không cần khách sáo như vậy, ta mới phát hiện ra, thứ này ăn rất ngon.

Mạc Phàm không nói gì, liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo một cái, lắc đầu.

Nếu hắn không cho Trương Thiên Bảo chút ưu đãi, chỉ sợ con hàng này ăn bao nhiêu cơm cũng không thấy thơm.

Mạc Phàm cười khẽ, sau đó thấy đùi tê rần.

Hắn nhìn thoáng qua chân mình, chị họ đang véo đùi hắn, rồi nháy mắt với hắn.

Hắn nhìn theo ánh mắt của chị họ, chỉ thấy Tiểu Tuyết ngồi cạnh cửa sổ, một bên tóc được vén ra sau tai, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa ăn kem vừa nhìn đối diện qua cửa sổ.

Đối diện, là một cửa tiệm áo cưới cao cấp tên là Vera Wang, có hàng dài người đang đợi ở cửa.

- Chúng ta đi xem áo cưới đi?

Mạc Phàm nói với Tiểu Tuyết.

Trải qua nhiều trắc trở như vậy, quả thực tới lúc cưới Tiểu Tuyết rồi.

Tiểu Tuyết khẽ nâng mí mắt, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức thay thế bằng nụ cười tinh nghịch.

- Mạc tiên sinh, huynh cầu hôn như vậy sao?

Mạc Phàm nhìn xung quanh, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lúng túng.

Hắn vừa nói câu đó, quả thật hơi vội vàng quá.

Không có ai cầu hôn ở tiệm bán đồ ăn nhanh, ăn thức ăn nhanh, sau đó cầu hôn đối phương.

- Đương nhiên không phải.

Mạc Phàm cười nhạt, tay muốn kết một pháp ấn.

Tiểu Tuyết từng nói, cô hi vọng ở dưới thời tiết tuyết trắng đầy trời, dưới cái nhìn của vạn người, được một bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống cầu hôn.

Chuyện này đối với hắn mà nói, không phải là vấn đề gì.

Hắn còn chưa kết ra pháp ấn, tay đã bị Tiểu Tuyết nắm lấy.

- Không làm khó huynh nữa, Mạc tiên sinh, chúng ta đi thôi, nhưng cửa tiệm kia toàn phải hẹn trước, chưa chắc có thể đi vào.

Tiểu Tuyết cười khẽ, đứng dậy nói.

Cửa hàng này là cửa hàng áo cưới xa xỉ phẩm thế giới, mỗi một kiện được tạo ra, có thể nói là nghệ thuật.

Đương nhiên giá cả cũng là giá trên trời, chỉ có một số minh tinh và phú hào đứng đầu mới mua được, cũng cần hẹn trước một năm mới được.

- Chuyện này sẽ không phải là vấn đề.

Mạc Phàm nhét chân gà vào miệng Tiểu Vũ, thản nhiên nói.

Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm dẫn Tiểu Tuyết đến trước cửa cửa hàng áo cưới kia.

Loại cửa hàng này vì cung cấp chất lượng phục vụ tốt, đồng thời chỉ phục vụ rất ít khách hàng, những người khác đến cũng chỉ có thể đợi ở ngoài tiệm, do nhân viên phục vụ ở bên ngoài phục vụ.

Mạc Phàm và Tiểu Tuyết vừa đến cửa tiệm, một mỹ nữ phục vụ đi tới.

- Hai vị, cửa hàng bọn ta đều phải hẹn trước, xin hỏi hai vị có hẹn trước không?

Bạch Tiểu Tuyết không nói gì, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ nghịch ngợm.

Đây là Mạc Phàm mang cô tới, Mạc Phàm tự giải quyết đi.

- Tất cả mọi người đều phải hẹn trước sao?

Mạc Phàm hỏi.

Hắn mới mở miệng, những người đang xếp hàng lập tức nhìn về phía Mạc Phàm và Bạch Tiểu Tuyết.

Không ít người lập tức lắc đầu.

Cửa hàng này cho dù là ai, chắc chắn phải hẹn trước.

Ngay cả chuyện này mà cũng không biết, vậy mà dám tới đây.

Trái lại phục vụ kia còn chuyên nghiệp, cười lễ phép.

- Là như vầy tiên sinh, tất cả mọi người phải hẹn trước mới có thể đi vào, không thể quá thời hạn hẹn trước, còn không thể chuyển giao, bọn ta hẹn trước đã đẩy đến ba năm sau, nếu tiên sinh không hẹn trước mà nói, có khả năng cần tiên sinh và tiểu thư đợi ba năm rồi.Mạc Phàm không sốt ruột, trên mặt không có chút gợn sóng.

- Chủ nhân cửa hàng nhà ngươi là ai, có thể nói cho ta biết chuyện này không?

Tiểu Tuyết nhìn cửa hàng áo cưới này, rõ ràng là thích áo cưới nhà này, vậy thì định nhà này là được rồi.

Hắn không hẹn trước, chỉ có thể tìm chủ nhân của cửa hàng này.

Chủ nhân của cửa hàng này biết thân phận của hắn, có lẽ sẽ nể mặt hắn thôi.

- Chuyện đó…

Nhân viên phục vụ kia lộ vẻ khó xử.

- Thôi, ngươi đi bận việc của mình đi.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, không làm nhân viên phục vụ này khó xử, mà nhìn thoáng qua bảng hiệu của cửa tiệm.

Chủ nhân của cửa hàng này là ai, chỉ sợ nhân viên phục vụ này cũng không biết, để Hiên Viên Vô Kỳ đi thăm dò vậy.

Hắn lấy một ngọc phù ra, muốn liên lạc với Hiên Viên Vô Kỳ.

Ở đằng trước hàng ngũ, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.

- Tiểu Tuyết, thật trùng hợp, ngươi trở về khi nào thế?

Mạc Phàm và Tiểu Tuyết nhướn mày, nhìn theo giọng nói.

Chỉ thấy một mỹ nữ mặc tây trang, bên trong là áo T – shirt màu trắng kéo một nam tử như công tử nhà giàu đi tới.

Mỹ nữ này uốn tóc quăn, trên lỗ tai thanh tú lóe sáng viên kim cương sáng bóng, bộ dạng rất được, dáng người cũng rất nóng bỏng, toàn thân lộ ra khí tức thời thượng.

- Thiên Hạc, thật trùng hợp, ngươi sắp kết hôn rồi à?

Trong mắt Tiểu Tuyết lóe lên vẻ bất ngờ, cười nói.

Vị mỹ nữ này là bạn học trung học của cô, nhưng sau khi học trung học, Thiên Hạc liền ra nước ngoài, không có liên lạc gì, thật không ngờ gặp được ở đây.

- Đúng vậy, đây là Lạp Văn vị hôn phu của ta, một tháng sau bọn ta sẽ kết hôn.

Thiên Hạc kéo nam tử bên cạnh, giơ nhẫn cưới kim cương trên tay cô ta ra, vẻ mặt hạnh phúc và tự hào.

- Chúc mừng hai người, Lạp Văn, nhất định phải đối xử tốt với Thiên Hạc đó, nếu không một đám chị em bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tiểu Tuyết nói đùa.

Thiên Hạc nói cảm ơn, nhìn Mạc Phàm bên cạnh Tiểu Tuyết, lông mày cô ta nhíu lại.

Trong mắt Mạc Phàm tỏa ra quang mang không giống bình thường, nhìn rất đặc biệt.

Nhưng trang phục trên người Mạc Phàm, thật sự không liên quan tới phú quý.

Lúc trước Tiểu Tuyết là mỹ nữ số một Giang Nam, vậy mà ở bên một nam tử như vậy.

Vừa mừng thầm, đồng thời cô ta có chút tiếc hận.

- Tiểu Tuyết, đây là bạn trai ngươi sao?