Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 927# 2




 

 

 

Chương: Kết Thúc
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Cửa địa ngục đã mở ra, kế tiếp là cứu Vọng Cơ sư huynh và Thiên Bảo rồi.

Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, thần thức như nước biển lan tràn vào trong cửa địa ngục.

Sau đó, giọng của hắn vang lên trong cửa địa ngục.

- Vọng Cơ sư huynh, Thiên Bảo, cửa đã mở ra, nhanh ra ngoài.

Cách đó không xa, Nạp Lan Trường Phong nghe thấy lời Mạc Phàm nói, trong chớp mắt tâm tình chìm vào đáy cốc.

Đại môn mở ra, Mạc Phàm chỉ cần truyền âm thông qua thần thức hoặc thông qua Thông Tấn Phù là được.

Mạc Phàm vốn không cần ông ta đi vào, chỉ muốn thăm dò ông ta một phen, xem ông ta muốn cứu tộc nhân là nói thật hay giả, kết quả ông ta bị lừa dễ dàng như vậy.

Vừa rồi ông ta chỉ cần gan lớn một chút, không cần tiến vào bên trong, là có thể khôi phục linh khí ở Khoái Hoạt Lâm rồi.

Nhưng hiện giờ nói gì cũng vô dụng thôi.

Giọng Mạc Phàm vừa vang lên, bên trong trật tự chi môn, giọng Trương Thiên Bảo vang lên.

- Sư thúc, mau đỡ ta ra với, nếu không ta không ra được.

Mạc Phàm nhíu mày, nhìn theo giọng nói.

ấ ầ ố ế ểChỉ thấy ở tầng thứ ba cửa địa ngục, Trương Thiên Bảo trốn trên đài cao sinh vật tà ác không tới được, hai tay ôm cây cột không bỏ, không biết anh ta leo lên kiểu gì.

Nhưng nơi đó còn không thấp, anh ta không dám đi xuống, Ma Vương ở phía dưới buồn tẻ nhìn anh ta mà không thể đi lên.

Trừ chuyện đó ra, cho dù anh ta có tu vi Hóa Thần, nhưng không có biện pháp rời khỏi tầng thứ ba.

- Hồng Liên!

Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, trong một con mắt Hồng Liên lóe lên, một đóa Hồng Liên liền đến bên cạnh Thiên Bảo, quấn Thiên Bảo ở bên trong.

Sau đó trong một con mắt khác của hắn, hào quang màu bạc chớp lóe, trên Hồng Liên sáng lên phù văn hình con mắt, Hồng Liên mang theo Trương Thiên Bảo biến mất khỏi trên đài cao ở tầng thứ ba, xuất hiện bên cạnh Mạc Phàm.

Bên trong Mạc Phàm, Trương Thiên Bảo vô cùng chật vật nhìn cánh cửa kia, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ấm ức.

- Sư thúc, nếu người không tới nữa, ta sẽ mất mạng rồi.

Cánh cửa này nói đóng liền đóng, khiến anh ta trở tay không kịp.

Anh ta trở ra, đã bị truyền tống tới tầng thứ ba, rơi vào đài cao kia.

Vào bên trong mới đầu anh ta còn không cảm nhận được gì, anh ta là tu sĩ Hóa Thần, những Ma Vương kia đều là Nguyên Anh kỳ.

Nhưng thời gian lâu dần, anh ta mới phát hiện, ở bên trong anh ta chậm rãi không có biện pháp sử dụng pháp thuật và linh lực.

Những Ma Vương đó giống như cảm thấy có hứng thú với mạng nhỏ của anh ta, anh ta sợ tới mức nhanh chóng trốn lên đài cao.

Nếu Mạc Phàm không đến cứu anh ta, đợi những Ma Vương đó tụ tập càng nhiều, tụ tập đến mức có thể nhảy lên đài cao, anh ta chắc chắn xong đời rồi.

Không có biện pháp dùng pháp thuật và linh lực, anh ta chắc chắn không phải đối thủ của những Ma Vương kia.

Mạc Phàm lắc đầu cười, quả nhiên tiểu tử này không hổ là khí vận chi tử, bên trong cửa địa ngục, còn nguy hiểm hơn hắn nghĩ một chút.

Nếu không phải vận khí của Trương Thiên Bảo tốt, rơi vào nơi đó, đúng là khó mà thoát được.

- Không biết Vọng Cơ sư huynh thế nào rồi.

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên lo lắng, nói.

- Vọng Cơ sư thúc lợi hại hơn ta, hẳn là an tâm hơn ta một chút, đúng không?

Trương Thiên Bảo không chắc chắn lắm nói.

Đạo Môn bọn họ tu pháp thuật là chính, pháp thuật không thể dùng, chỉ dựa vào chút thể thuật và võ đạo, thực không đủ nhìn.

Nếu không phải vận khí của anh ta tốt, cầm một số thiên tài địa bảo, chỉ sợ càng nát hơn.

Nhưng Vọng Cơ cho dù là pháp thuật hay võ đạo đều rất mạnh, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

- Không phải an toàn hơn ngươi một chút, mà an toàn hơn ngươi nhiều.

Mạc Phàm bĩu môi nói.

Nếu lấy số mệnh và pháp bảo trên người Trương Thiên Bảo, chỉ sợ gia hỏa này không đánh lại được một số Nguyên Anh đỉnh phong chiến lực mạnh.

- Làm sao có thể, sư thúc, dù sao ta cũng là tu sĩ Hóa Thần, ta ở bên trong đúng là khỏi cần ẩn dấu thực lực.

Trương Thiên Bảo có chút bất mãn nói.

Nói như vậy, anh ta thật sự mất hứng rồi.

- Tự ngươi xem đi.

Mạc Phàm tức giận nói.

Hắn vừa nói xong, trong đại môn, Vọng Cơ sư huynh mặc bộ trắng, một tay cầm kiếm đi từ trong ra, vốn không phải Trương Thiên Bảo có thể so sánh.

Trương Thiên Bảo nhìn thấy Vọng Cơ, lập tức ước gì có cái lỗ để chui xuống.

- Vọng Cơ sư thúc không sao là được rồi, không sao là được rồi.

Vọng Cơ liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Trương Thiên Bảo một cái, cười khẽ.

- Mạc sư đệ bình yên trở về, ta an tâm rồi.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

- Vọng Cơ sư huynh không tính đi từ trong ra sao?

Vọng Cơ sư huynh nói như vậy, rõ ràng là có tính toán khác.

- Đại môn này rất thú vị, có vẻ thích hợp cho ta rèn luyện, ở nơi sâu giống như có thứ gì đó đang triệu hoán ta, ta chuẩn bị thử đi đến tầng cuối cùng xem.

Vọng Cơ cười nhạt nói.

- Vậy sao?

Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, không khuyên bảo gì nữa.

Mỗi người đều có đường đi của mình, nếu Vọng Cơ sư huynh đã quyết định, hắn không ngăn cản nữa.

Vọng Cơ sư huynh có thể tự mình trở về, ở bên trong cửa địa ngục, trái lại hắn không có gì phải lo lắng.

Chẳng qua nếu lần sau gặp cửa địa ngục, Vọng Cơ sư huynh còn chưa ra ngoài, hắn lại mở cửa địa ngục là được.

Ngoài ra dựa theo lời Trớ Chú Chi Môn, nếu có thể đánh xuyên qua chín tầng, có thể ra khỏi cửa địa ngục, còn có khả năng đạt được cửa địa ngục.

Nếu bên trong có cơ duyên gì sẽ là của Vọng Cơ sư huynh, vậy thì không còn gì tốt hơn, cửa địa ngục cũng không phải thứ đơn giản.

- Vậy Vọng Cơ sư huynh nhận lấy thứ này, có lẽ có tác dụng.

Mạc Phàm lấy thanh chủy thủ đạt được từ chỗ Nạp Lan Trường Phong ra, đưa cho Vọng Cơ.

Thanh chủy thủ này không phải chìa khóa mở ra hai cánh cửa này, nhưng dù sao cũng mở được một cánh cửa địa ngục.

Vọng Cơ sư huynh mang theo bên người, trong không gian của cửa địa ngục, có lẽ có tác dụng.

- Thứ này thì ta nhận.

Vọng Cơ nhận lấy chủy thủ nhìn thoáng qua, chủy thủ đến tay anh ta, lập tức chấn động bay lên, sau đó không ngừng chuyển động quanh anh ta.

- Vọng Cơ sư huynh cần phải cẩn thận.

Mạc Phàm lấy không ít linh thạch và đan dược ra, tính cả lỗ hổng khế ước trên cửa địa ngục, đều đưa cho Vọng Cơ.

Không biết phải mất bao lâu Vọng Cơ sư huynh mới đả thông chín tầng, linh thạch và đan dược là thứ không thể thiếu.

Lỗ hổng khế ước có thể mở từ bên ngoài, hắn không biết ở bên trong có thể mở được hay không, nhưng luôn phải có biện pháp phòng bị.

Nếu Vọng Cơ sư huynh xông chín tầng thất bại, còn có thể tự mình ra khỏi cửa địa ngục.

- Vậy đa tạ Mạc sư đệ.

Vọng Cơ cũng không khách sáo, nhận lấy toàn bộ.

Anh ta tạm biệt Mạc Phàm và đám Trương Thiên Bảo, liền xoay người đi vào trong cửa.

Mạc Phàm nhìn Vọng Cơ sư huynh biến mất trong cửa địa ngục, vỗ ngược chín cái lên cửa địa ngục như vừa rồi.

Chỗ lỗ cắm chuyển động ngược, hai cửa địa ngục đóng lại.

Không chỉ như vậy, theo đại môn đóng lại, trên đại môn lóe lên hào quang màu bạc, che khuất đại môn.

Hào quang nhanh chóng thu lại, cửa địa ngục càng ngày càng nhỏ.

Chỉ trong phút chốc, cửa địa ngục treo trên không Hoa Hạ gần một năm, biến mất hoàn toàn.