Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 927# 1




 

 

 

Chương: Cửa Mở Ra
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Nói xong, hắn đi về phía đại môn, cơ thể khẽ bay lên.

Đồng thời, một thoát thai chi thể của hắn, cũng bay về phía một cánh cửa địa ngục khác.

- Các ngươi lùi về sau một chút, ngoài ra phong bế vùng không gian này lại.Mạc Phàm nghiêng đầu, nói với đám Ngao Thiên.

Đám Hiên Viên Vô Kỳ vội vàng lùi về sau, còn bố trí phòng hộ gần cửa địa ngục.

Không lâu sau, cửa địa ngục và Mạc Phàm được phong bế bên trong bình chướng hình bọt khí.

Mạc Phàm nheo mắt, vỗ mấy vị trí trên cửa.

“Rầm rầm rầm…” Có tổng cộng chín nơi, mỗi lần đánh xuống, sẽ có một Ma Văn sáng lên, bay từ đại môn ra.

Chín Ma Văn đều sáng lên toàn bộ, luyện thành một ký hiệu đặc biệt.

- Úc mê kỳ ca thao...

Chú ngữ cổ quái truyền từ miệng Mạc Phàm ra, mấy ký hiệu này sáng lên.

Trên hai cánh cửa, âm thanh cơ quan chuyển động lập tức vang lên.

Lấy lỗ cắm làm trung tâm, cơ quan chuyển động, có tổng cộng chín vòng.

Sau chín vòng.

“Rầm” một tiếng, một đạo bạch quang xuất hiện ở giữa đại môn, đại môn cao trăm mét chậm rãi mở ra.

Cửa địa ngục, mở!

Bên trong đại môn, vô số sinh vật tà ác lập tức mãnh liệt mà ra.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, hỏa diễm lóe lên trong mắt hắn.

Một tiếng phượng minh vang lên, hai hỏa phượng hoàng vô cùng to lớn giống như hai chiến hạm hỏa diễm xông về phía đám sinh vật tà ác, đến chỗ nào, sinh vật tà ác chỗ đó bị đốt sạch.

Đồng thời bên ngoài đại môn, hai đạo tường lửa chắn đại môn lại, những sinh vật tà ác thoát khỏi hỏa phượng hoàng còn chưa ra khỏi đại môn hỏa diễm này, đã bị đốt sạch.

Mạc Phàm và thoát thai chi thể của hắn đứng trước đại môn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, nhìn về phía Nạp Lan Trường Phong.

- Nạp Lan Trường Phong, ngươi còn gì để nói?

Trước cửa, đám Ngao Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Cửa địa ngục mở ra, Mạc Phàm thắng Nạp Lan Trường Phong, hai tiên sứ kia cũng được cứu rồi.

Nạp Lan Trường Phong nhìn hai cánh cửa mở ra, trong chớp mắt sắc mặt khó coi tới cực hạn.

Rất rõ ràng, ông ta tiến vào trong hố của Mạc Phàm.

Hơn nữa cái hố này không phải Mạc Phàm đẩy ông ta vào, mà ông ta quá tham lam tự mình bước vào.

Nếu ông ta không đánh cược với Mạc Phàm, ông ta còn có thể lấy đi 100 viên linh thạch thượng phẩm, duy trì một thời gian không ngắn.

Nhưng hiện giờ, thế lực tiền triều của ông ta ở Khoái Hoạt Lâm không có linh khí cung cấp, thua thanh chủy thủ kia, còn lập tức gặp phải vấn đề không có linh khí để hấp thu.

- Mạc tiên sinh, hai thứ này đều là của ngươi, nhưng có thể tiếp tục cung cấp linh khí cho thế lực tiền triều bọn ta không?

Nạp Lan Trường Phong lấy rương linh thạch và chủy thủ ra, trực tiếp quỳ xuống cầu xin.

Đường đường là đại tổng quản của thế lực tiền triều, cho dù trước đây không lâu khi kinh đô đại chiến, đối với Mạc Phàm vẫn không cung kính, cho dù là vừa rồi, ông ta còn gọi thẳng tên Mạc Phàm, hiện giờ lại ăn nói khép nép như thế.

- Ngươi dùng thứ gì để làm giao dịch với ta?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

Hắn thắng cược, hai thứ này vốn là của hắn, đã là lúc này rồi, Nạp Lan Trường Phong vẫn còn cáo già như vậy, thật sự có tác dụng sao?

Hắn vươn một tay ra, cái hộp kia và thanh chủy thủ đều rời khỏi tay Nạp Lan Trường Phong, bay vào trong tay hắn, được hắn thu vào.

- Không, không, đây không phải là giao dịch, mong Mạc tiên sinh nể mặt thế lực tiền triều bọn ta là người Hoa Hạ, khôi phục linh khí chỗ bọn ta, ngươi bảo bọn ta làm gì cũng được, đây đều là lỗi của ta, không liên quan tới trên vạn người thế lực tiền triều, Mạc tiên sinh muốn trừng phạt, thì trừng phạt mình ta là được rồi.

Trong mắt Nạp Lan Trường Phong lóe lên sắc bén, vội vàng nói.

Linh thạch vốn là Mạc Phàm vô duyên vô cớ đưa cho, thanh chủy thủ kia cũng không có tác dụng gì đối với ông ta, cho Mạc Phàm thì cho Mạc Phàm, chỉ cần Mạc Phàm khôi phục linh khí là được.

Chỉ cần khôi phục linh khí, thế lực tiền triều bọn họ vẫn không tính là thua.

Sau này còn cơ hội lật bàn.

- Đây đều là lỗi của ngươi, không liên quan tới những người khác của thế lực tiền triều đúng không?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

- Đúng vậy.

Nạp Lan Trường Phong gật đầu, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, nhưng trong đôi mắt là sắc lạnh.

Hôm nay Mạc Phàm khiến ông ta ăn nói khép nép như vậy, Mạc Phàm đợi cầu xin ông ta đi.

- Ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì đúng không, chỉ cần trả linh khí lại cho các ngươi?

Mạc Phàm lại hỏi tiếp.

Nạp Lan Trường Phong do dự một lát, lúc này mới mở miệng.

- Đúng vậy, mong Mạc tiên sinh phân phó.

- Được thôi, ta có hai người bạn ở bên trong cửa địa ngục, ngươi tiến vào xem thử đi, giúp ta dẫn bọn họ ra ngoài, chuyện này liền xóa bỏ, ta sẽ mở linh khí truyền vào Khoái Hoạt Lâm.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Không phải Nạp Lan Trường Phong nói chuyện gì cũng có thể làm sao, vậy thì để ông ta tiến vào bên trong.

Hắn vừa nói câu này ra khỏi miệng, cơ thể Nạp Lan Trường Phong lập tức run lên, giống như bị sét đánh.

Bảo ông ta tiến vào cửa địa ngục, cho dù Mạc Phàm không đóng cửa lại, cường giả ở bên trong không chỉ rất lợi hại, số lượng còn rất nhiều, chuyện này không khác gì bảo ông ta vào chịu chết?

Ông ta mới tiến vào Nguyên Anh kỳ không lâu, không muốn vì chút linh khí mà mất mạng.

Ông ta thủ hộ thế lực tiền triều lâu như vậy, cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Ngoài ra Hoa Hạ không cung ứng linh khí, bọn họ ra nước ngoài tìm một nơi có phong thủy là được.

Với thực lực của bọn họ, chỉ sợ có cả đống thế lực muốn bọn họ định cư.

- Mạc tiên sinh, ta không quen thuộc bên trong đại môn lắm, hơn nữa tu vi của ta còn rất kém, ta đi vào trong không thỏa đáng lắm đâu, trái lại ta thì không sao, nhưng nếu ta đi vào, sẽ làm chậm trễ đại sự của Mạc tiên sinh, vậy thì không được ổn lắm.

Nạp Lan Trường Phong do dự một lát, nghiêm túc nói.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh bỉ.

- Không phải ngươi có thể vì những người của thế lực tiền triều, làm bất cứ chuyện gì sao?

- Nếu Mạc tiên sinh cố ý để ta đi vào, ta lập tức có thể đi vào, nhưng nếu thất bại, mong Mạc tiên sinh thực hiện lời hứa.

Nạp Lan Trường Phong mặt dày mày dạn cười nói.

Mạc Phàm cười ha ha, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh, không ép Nạp Lan Trường Phong.

Người như vậy, hắn không có gì phải nói với Nạp Lan Trường Phong.

Nhìn thì nghiêm túc đàng hoàng, thực ra là luôn nói hươu nói vượn.

Nhưng đây là tự do của Nạp Lan Trường Phong, để ông ta đi đi, xem ông ta có thể đi bao xa.

- Hiên Viên lão gia tử, nếu thế lực tiền triều đồng ý làm việc, có thể tính dựa theo quân công cung ứng linh khí, không có quân công, thì dùng linh thạch và thiên tài địa bảo tới mua linh khí, còn giá cả, các ngươi cứ định, ngọn nguồn linh khí, đợi ta trở về Tu Chân giới, sẽ bảo người chuyển vài tòa linh sơn và mấy linh hà qua, các ngươi không cần lo lắng.

Mạc Phàm nói với Hiên Viên Vô Kỳ.

Trên đời không có thứ vô ích tới, ít nhất sau này không có đến không.

Muốn, chỉ có thể dựa vào hai tay mình tới lấy.

Hắn vừa nói xong, sắc mặt Nạp Lan Trường Phong lập tức xanh mét.

Lần này bọn họ thật sự rơi vào đường cùng rồi.

- Dạ, Mạc tiên sinh, lát nữa bọn ta sẽ định quy tắc.

Hiên Viên Vô Kỳ nói.

- Ừm.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, nhìn trong cửa địa ngục được hỏa diễm che lại.