Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 926# 2




 

 

 

Chương: Thất Bại- Chuyện này?
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Sắc mặt đám Ngao Thiên thay đổi, lộ ra vẻ lo lắng.

Nhỡ đâu chìa khóa trong tay Nạp Lan Trường Phong thật sự có thể mở cửa địa ngục, vậy thì mọi chuyện xong rồi.

Với hiểu biết của bọn họ về Nạp Lan Trường Phong, Nạp Lan Trường Phong chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội như vậy, chỉ sợ sau này Hoa Hạ không có chỗ cho bọn họ dung thân.

Nạp Lan Trường Phong khẽ nâng mí mắt, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Không thể không nói, điều kiện của Mạc Phàm vô cùng hấp dẫn ông ta.

Có những lời này của Mạc Phàm, không chỉ cả Địa Cầu là của ông ta, thậm chí ông ta có thể tới Thượng giới, đây đều là chuyện có thể.

Cơ hội như vậy, không phải lúc nào cũng có.

Ông ta đợi trên Địa Cầu mấy trăm năm, thực lực đã tới Nguyên Anh kỳ, còn chưa thể rời khỏi Địa Cầu đến Thượng giới.

Cho dù ông ta thua, ông ta chỉ phải trả giá 100 viên linh thạch và thanh chủy thủ kia mà thôi, đợi ông ta thắng đâu chỉ ngàn vạn.

- Mạc tiên sinh, ngươi nói thật sao?

Nạp Lan Trường Phong cười khẽ, xác nhận lại.

- Không thể giả được, ngươi dám thử một lần không, nếu ngươi có can đảm này, nếu ngươi có thể mở cánh cửa Giang Nam, cũng coi như ngươi thắng, nếu hai cánh cửa này có một cái ta không mở ra được, cũng tính là ngươi thắng.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Không phải Nạp Lan Trường Phong thích chơi tâm cơ và thủ đoạn sao, vậy hắn sẽ chơi với Nạp Lan Trường Phong, 100 viên linh thạch và thanh chủy thủ kia đều không có tác dụng gì đối với hắn.

Nhưng Nạp Lan Trường Phong nói mát lâu như vậy, hắn muốn Nạp Lan Trường Phong táng gia bại sản.

Nạp Lan Trường Phong nhướn mày, thận trọng đánh giá Mạc Phàm.

Vậy mà Mạc Phàm nói điều kiện tới nước này, điều này không có nghĩa phần thắng của ông ta lớn, trái lại còn khiến phần thắng của ông ta nhỏ đi không ít.

Nhưng mà…

- Không thành vấn đề, ta cá.

Nạp Lan Trường Phong quyết tâm, nói.

Ông ta muốn đặt hết tất cả làm tiền cược, thắng sẽ thắng tất cả, Mạc Phàm ở đây tham ngộ lâu như vậy, chưa chắc đã tham ngộ ra được gì, cơ hội tốt như vậy không thể từ bỏ.

Nạp Lan Trường Phong vừa nói xong, xung quanh có không ít người hít vào một hơi khí lạnh.

100 viên linh thạch thượng phẩm và điều kiện của Mạc Phàm, hai thứ này đều là vô số người cả đời cũng không thể đạt được, vậy mà hai người lại đưa ra đặt cược.

- Ngươi đi mở đi, ngươi mở được cánh cửa này thì tính là ta thua, sau đó không cần đấu nữa.

Mạc Phàm chỉ về phía đại môn ở sau lưng, nói.

- Vậy ngươi nhìn cho kỹ.

Nạp Lan Trường Phong hít sâu một hơi, giẫm lên không khí đi tới giữa cửa địa ngục, chỗ cắm cái lỗ kia.

Ông ta lấy một thanh chủy thủ ra, xuyên qua cái lỗ kia.

Chủy thủ không hề cách trở, trực tiếp cắm vào trong đại môn, Ma Văn ở gần cái lỗ lập tức sáng lên, cửa địa ngục chấn động theo.

Thấy một màn này, trong chớp mắt sắc mặt đám Ngao Thiên khó coi hơn không ít, nhìn về phía Mạc Phàm.

Bọn họ từng nghiên cứu cái lỗ kia rồi, kết luận là có chìa khóa mở cánh cửa này ra.

Nhưng bọn họ dùng rất nhiều thứ, đều không thể khiến cánh cửa kia có chút phản ứng.

Nạp Lan Trường Phong vừa cắm thanh chìa khóa vào, đại môn lập tức chấn động, không phải là Mạc Phàm nhầm đấy chứ?

Ở đây chỉ có Nam Cung Thanh bình tĩnh, trên gương mặt tinh xảo không có biểu cảm gì.

Nạp Lan Trường Phong hơi nhếch miệng, cũng quay đầu liếc Mạc Phàm một cái.

- Mạc tiên sinh, hình như cánh cửa này có phản ứng.

- Ngươi phải cẩn thận một chút, chưa chắc là phản ứng có thể mở ra.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Vậy chúng ta nhìn xem là phản ứng mở ra, hay là phản ứng phản kháng.

Nạp Lan Trường Phong cười khẽ, vặn chủy thủ.

“Ken két!”

Âm thanh cơ quan chuyển động vang lên, trên đại môn lấy lỗ cắm làm trung tâm, một vòng tròn kéo một vòng tròn bắt đầu chuyển động.

- Hình như không phải phản ứng phản kháng.

Nạp Lan Trường Phong không thèm nhìn Mạc Phàm, cười nói.

Không phải Mạc Phàm nói thanh chìa khóa này của ông ta là chìa khóa mở cánh cửa bị hủy sao, chìa khóa này của ông ta không chỉ có thể cắm vào, còn vặn được, ai dám nói là điềm báo không mở được cánh cửa này?

Nhưng mà…

Ông ta vừa nói xong, trong lỗ cắm chìa khóa chuyển động ba vòng thì dừng lại.

Ba vòng dọc theo hướng ngược lại, cuộn tới.

Sau đó một đạo bạch quang bắn nhanh từ trong lỗ khóa mà ra, giống như trong đạo môn có người dùng quang mâu đâm ông ta.

Không chỉ thanh chủy thủy bị bắn ra, Nạp Lan Trường Phong cũng như bị trúng đạn, bay ngược về phía sau.

Ở chỗ cánh tay, một lỗ máu xuất hiện, máu tươi không ngừng chảy từ trong ra.

Trong chớp mắt sắc mặt Nạp Lan Trường Phong đã không còn huyết sắc.

- Cánh cửa này, ngươi còn muốn thử nữa không?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Nạp Lan Trường Phong nhìn chỗ lỗ cắm đại môn, ông ta do dự rất lâu, lúc này mới lắc đầu.

- Cánh cửa này không cần thử, có thể mở một cánh cửa khác là được.

Rõ ràng đạo bạch quang vừa rồi lộ ra sát ý, nếu không phải ông ta trốn nhanh, có khả năng bị xuyên thủng là mi tâm, không phải cánh tay.

Thử tiếp nữa, chỉ sợ cũng như vậy, quả thật chìa khóa này không phải mở cánh cửa kia.

- Chỉ còn cánh cửa ở Giang Nam, Hiên Viên lão gia tử, di chuyển cánh cửa tới đây đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Phong Thiên Chi Địa cách nơi này một khoảng, dùng ngọc tỷ truyền quốc, hoàn toàn có thể chuyển cánh cửa kia tới đây thông qua không gian.

Cửa còn đang ở Giang Nam, bọn họ có thể chuyển dời được.

- Dạ.

Hiên Viên Vô Kỳ gật đầu, lấy ngọc tỷ truyền quốc ra.

Ông ta đánh mấy pháp ấn lên ngọc tỷ truyền quốc, không gian bên cạnh cửa địa ngục lập tức như nước gợn, từng đợt dập dờn mà tới, chồng chất lên nhau.

Không lâu sau, cánh cửa trên không Giang Nam tới trước mặt bọn họ, đứng song song với đại môn trên không trung Phong Thiên Chi Địa.

- Mở cánh cửa này ra, coi như ngươi thắng.

Mạc Phàm nhìn thủ thiện chi môn, nói.

Nạp Lan Trường Phong do dự một lát, giống như vừa rồi, bay tới trước cửa địa ngục, cắm thanh chủy thủ vào bên trong lỗ cắm.

Nhưng không giống với lần trước.

Vừa rồi thanh chìa khóa này có thể vặn ba vòng, hiện giờ chỉ có thể vặn một vòng, một đạo bạch quang bắn nhanh mà ra, hình thành một lỗ máu trên người ông ta.

Lần này đám Ngao Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên Mạc Phàm không bao giờ làm chuyện không nắm chắc, hắn biết chìa khóa của Nạp Lan Trường Phong không mở ra được, mới đánh cược với Nạp Lan Trường Phong.

Sắc mặt Nạp Lan Trường Phong thì vô cùng âm trầm, gần như là bầu trời trước cơn mưa bão.

Hai cánh cửa không thể mở ra được, ông ta đã rơi vào trong bẫy của Mạc Phàm rồi.

- Ngươi còn muốn thử không?

Trên mặt Mạc Phàm không có chút gợn sóng, hỏi.

- Ta không cần thử, nhưng mà Mạc Phàm, ngươi đừng đắc ý quá sớm, ngươi còn chưa mở được hai cánh cửa này ra, vẫn không tính là ngươi thắng, ngươi không mở được bất luận cánh cửa nào, đều tính là ta thắng, đến lúc ngươi đợi làm việc thay ta đi.

Nạp Lan Trường Phong cười mỉa nói.

- Đắc ý sao?

Mạc Phàm lắc đầu, trên mặt đều là khinh thường.

- Cho dù thắng ngươi một ngàn một vạn lần, đều không đủ khiến ta có chút đắc ý.

Loại người giống như Nạp Lan Trường Phong, nếu không phải xả giận giúp đám Ngao Thiên, hắn đã mặc kệ rồi.

- Nhưng ngươi vẫn nên để lại linh thạch và chìa khóa đi.