Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 925# 1




 

 

 

Chương: Trừng Phạt
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Mấy ký hiệu rơi vào trong ngọc tỷ, gần Khoái Hoạt Lâm cách xa ngàn dặm.

“Rầm rầm!” Giống như động đất, xung quanh lập tức xóc nảy lên.

Xóc nảy chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Những con sông vốn đi qua Khoái Hoạt Lâm, cho dù là sông chính hay sông ngầm dưới đất đều thay đổi tuyến đường, vòng qua Khoái Hoạt Lâm.

Trong chớp mắt sơn mạch sụp đổ, hóa thành thâm cốc.

Bởi vì không có sơn mạch ngăn cản gió mạnh trong sa mạc, ốc đảo hình cửu long lập tức bị gió thổi thất đảo bát oai, không còn bộ dạng cửu long chiếm cứ vừa rồi.

Không chỉ như vậy, theo núi sông thay đổi tuyến đường, thế sự xoay vần, trong chớp mắt linh khí tụ lại tán loạn.

Đồng thời.

Âm thanh “ù ù” vang lên, tám cây cột dựa theo vị trí bát quái dâng lên ở phía xa Khoái Hoạt Lâm, một trận pháp bát quái tự nhiên xuất hiện.

Linh khí vốn chảy tới đây, không có chảy vào gần Khoái Hoạt Lâm, mà vòng qua trận pháp bát quái chảy về phía những nơi khác.

… Tr

ước cửa địa ngục, Nạp Lan Trường Phong nhìn thấy một màn này, trong chớp mắt sắc mặt vô cùng khó coi.

Mạc Phàm không ra tay với Khoái Hoạt Lâm, nhưng chuyện này chẳng khác nào ra tay với Khoái Hoạt Lâm.

Mạc Phàm hủy phong thủy gần Khoái Hoạt Lâm, khiến Khoái Hoạt Lâm không còn là tụ linh chi địa, còn chắn linh khí ở Phong Thiên Chi Địa vào Khoái Hoạt Lâm.

Như vậy nếu không làm gì, không lâu sau, Khoái Hoạt Lâm sẽ thành một vùng hoang mạc.

Tuy bọn họ lấy được 100 viên linh thạch thượng phẩm, nhưng không có linh khí ngoại giới phát ra, bọn họ đều phải dựa vào những linh thạch này duy trì, một khi dùng xong những linh thạch này, bọn họ sẽ không có nơi để tu luyện.

Bọn họ có thể dời đi, nhưng ầm ĩ tới nước này, tuy Hoa Hạ rộng lớn, Hiên Viên Vô Kỳ chưa chắc sẽ cho bọn họ dung thân.

Xung quanh, sắc mặt đám Hiên Viên Vô Kỳ thay đổi theo.

Không thể không nói, Mạc Phàm vẫn là Mạc Phàm trước đây, ra tay luôn khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Mạc Phàm dựa theo văn khế, hoàn thành ước định.

Nhưng cũng khiến đám Nạp Lan Trường Phong chịu trừng phạt vô cùng nghiêm trọng.

Từ nay về sau, Khoái Hoạt Lâm chỗ thế lực tiền triều sẽ không nhận được linh khí từ Phong Thiên Chi Địa.

Vừa rồi bọn họ còn có chút hâm mộ Nạp Lan Trường Phong lấy được 100 viên linh thạch thượng phẩm dễ dàng như vậy, hiện giờ bọn họ chỉ bi ai cho Nạp Lan Trường Phong.

- Mạc Phàm, đây là ngươi nói không làm gì sao?

Nạp Lan Trường Phong nghiến răng, lạnh lùng nói.

Vừa rồi ông ta còn gọi Mạc Phàm là Mạc tiên sinh, hiện giờ liền gọi thẳng tên Mạc Phàm.

- Có vấn đề gì sao?

Mạc Phàm thu hồi ngọc tỷ truyền quốc, trả lại cho Hiên Viên Vô Kỳ, trong mắt hắn lóe lên sắc bén, không đáp hỏi ngược lại.

Khi nói chuyện, băng hàng chi khí lan tràn về phía Nạp Lan Trường Phong.

Đám Nạp Lan Trường Phong nhíu mày, vội vàng đè nén nộ khí.

Bọn họ có thể đứng ở đây nói chuyện với Mạc Phàm, là vì thân phận người Hoa Hạ của bọn họ.

Làm Mạc Phàm tức giận, không phải là một quyết định sáng suốt.

Tuy bọn họ vẫn ở ẩn không ra ngoài, nhưng lúc Mạc Phàm đối phó những tu sĩ dị quốc, bọn họ vẫn có thể thấy được.

Ngoại trừ thần phục Mạc Phàm, không có một ai còn sống.

- Tu vi của Mạc tiên sinh rất mạnh, điểm này Nạp Lan Trường Phong ta rất bội phục, nhưng Mạc tiên sinh phong linh khí chỗ ở của thế lực tiền triều ta, chuyện này có vẻ hơi quá đáng rồi.

- Quá đáng?

Mạc Phàm lắc đầu, vẻ mặt rất khinh thường.

- Lý do đâu, cho ta một lý do thích hợp, ta có thể trả lại nguyên dạng cho các ngươi.

- Tuy bọn ta là thế lực tiền triều, nhưng cũng là người Hoa Hạ, không biết lý do này có đủ không?

Nạp Lan Trường Phong trầm giọng nói.

Thực lực của Mạc Phàm rất mạnh, nhưng không thể tùy tiện phong linh khí chỗ bọn họ.

Nếu không có linh khí bổ sung, lần này ông ta tới đúng là mất nhiều hơn được.

- Các ngươi là người Hoa Hạ sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.

Vậy mà Nạp Lan Trường Phong còn luôn miệng nói, mình là người Hoa Hạ.

- Quả thật lý do này đủ rồi, phàm là người Hoa Hạ đều có thể dùng linh khí của Hoa Hạ.

- Vậy mong Mạc tiên sinh trả lại nguyên trạng.

Nạp Lan Trường Phong cười lạnh lùng, nói.

Mạc Phàm đấu với ông ta, còn kém xa.

Chỉ cần Mạc Phàm không động võ, ông ta không sợ Mạc Phàm chút nào, ông ta đùa giỡn Mạc Phàm đơn giản như chơi một đứa bé.

- Đừng sốt ruột, ngươi tự xưng mình là người Hoa Hạ, nhưng thấy cửa địa ngục hàng lâm Hoa Hạ, phải lấy một phần ba Phong Thiên Chi Địa mới bằng lòng ra mặt?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Những tu sĩ như bọn họ, dựa vào linh khí Hoa Hạ mới có thực lực hơn người bình thường như bây giờ.

Cửa địa ngục hàng lâm, thế lực tiền triều có điều kiện ra tay giải quyết vấn đề cũng không phải không thể được, chuyện này không có gì.

Nhưng đám người này cầm nhiều thứ như vậy, không làm việc gì cũng muốn một phần ba Phong Thiên Chi Địa, nghĩ hay quá nhỉ.

Nếu là như vậy, đừng hưởng thụ linh khí Hoa Hạ thì hơn.

Sở dĩ hắn sẽ phân Phong Thiên Chi Địa ra, một phần ba sẽ dành cho hội ngũ lão và tông môn ẩn thế, một phần ba nữa là dành cho tán tu, không có phần của thế lực tiền triều.

Còn 100 viên linh thạch thượng phẩm kia, ở trong mắt những người khác là cự phú, ở chỗ hắn thì hoàn toàn không để vào mắt, số linh thạch thượng phẩm cao cấp ở trong tay hắn còn gấp vô số lần.

Chút linh thạch ấy, chỉ là hắn thanh toán giúp đám Hiên Viên Vô Kỳ và Tần Vô Nhai mà thôi, cứ để Nạp Lan Trường Phong cầm đi.

- Chuyện này…

Sắc mặt Nạp Lan Trường Phong lập tức xanh đỏ bất định.

- Là vì bọn ta không có công lao gì, Mạc tiên sinh liền phong linh khí chỗ thế lực tiền triều bọn ta, Nạp Lan Trường Phong ta đồng ý, nhưng nếu là như vậy, Mạc tiên sinh phải phong ở nhiều nơi khác nữa, nếu Mạc tiên sinh chỉ phong mỗi chỗ đó, là bất công đối với thế lực tiền triều bọn ta.

Hoa Hạ rộng lớn như thế, có không biết bao nhiêu tu sĩ ẩn cư.Bọn họ còn dễ mời ra, không ít người ngay cả gặp cũng không thèm gặp đám Hiên Viên Vô Kỳ.

Mạc Phàm phong chỗ bọn họ cũng được, nhưng nhất định phải phong những nơi khác.

Làm như vậy nhất định sẽ đắc tội những người ở ẩn không ra, đến lúc đó, ông ta xem Mạc Phàm chống đỡ thế nào.

- Bọn họ, ta không định phong lại.

Mạc Phàm lắc đầu nói.

Bất công đối với thế lực tiền triều, vậy thì bất công đi?

Với đức hạnh này của Nạp Lan Trường Phong, hắn không ra tay diệt Nạp Lan Trường Phong, đã xem như nể mặt bọn họ là người Hoa Hạ rồi, còn muốn hắn đối xử công bằng.

- Mạc Phàm, ngươi.

Nạp Lan Trường Phong hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Sao thế, ngươi có vấn đề gì à?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt hỏi.

- Được lắm, được lắm, ngươi đã nói tới nước này, vậy ta không còn lời gì để nói, thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt, trăm ngàn năm qua đều là như vậy, dù sao Mạc tiên sinh đã trở lại, cửa địa ngục không cần đến bọn ta nữa, ta cầu chúc Mạc tiên sinh có thể cứu hai vị tiên sứ đại nhân ra ngoài, thuận tiện hủy diệt hai cánh cửa này, còn nữa, Hiên Viên Vô Kỳ, nếu sau này có chuyện như vậy, đừng có tiến vào Khoái Hoạt Lâm tìm bọn ta, cứ vậy đi, cáo từ.

Nạp Lan Trường Phong nghiến răng nói.

Hai cánh cửa này còn chưa biến mất, ông ta muốn xem Mạc Phàm hủy diệt thế nào.

Ngoài ra ông ta không tin, Hoa Hạ không có lúc cần tới bọn họ. Đến khi đó, ông ta nhất định sẽ xem Mạc Phàm và đám Hiên Viên Vô Kỳ dùng thái độ gì và bồi thường thế nào với ông ta.