Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 924# 2




 

 

 

Chương: Bồi Thường
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Nạp Lan Trường Phong nhướn mày, lộ ra tươi cười.

Nếu Mạc Phàm nói như vậy, chắc chắn sẽ chấp hành theo văn tự.

- Quả nhiên Mạc tiên sinh không hổ là người đứng đầu Hoa Hạ, ta thay thế lực tiền triều cảm ơn Mạc tiên sinh.

- Nhưng mà ta không định chia một phần ba Phong Thiên Chi Địa cho các ngươi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Sắc mặt Nạp Lan Trường Phong khó coi, lông mày nhíu chặt lại.

- Mạc tiên sinh có ý gì.

- Nếu ta nhớ không nhầm, dựa theo quy định trên văn khế, nếu không đưa Phong Thiên Chi Địa cho các ngươi, thì đưa thiên tài địa bảo đồng giá đúng không, ta cho ngươi 100 vạn linh thạch hạ phẩm đổi một phần ba Phong Thiên Chi Địa, thế nào?

Mạc Phàm hỏi.

- 100 vạn linh thạch hạ phẩm sao?

Mắt Nạp Lan Trường Phong mở to, trong mắt lóe lên hào quang.

Linh thạch mà Mạc Phàm nói không phải là tảng đá linh khí thông thường, mà là linh thạch tiền thông dụng ở Thượng giới.

Mỗi một viên, đều là ngưng khí cô đọng mà thành.

Đến cảnh giới của bọn họ, kim ngân tài bảo đã không tính là gì đối với bọn họ.

Chỉ có linh thạch này, mới lọt vào trong mắt bọn họ.

Có linh thạch, bọn họ không cần hấp thu linh khí trong thiên tài địa bảo cằn cỗi trên Địa Cầu.

Còn là 100 vạn viên, tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng đối với ông ta mà nói là một con số trên trời.

Đừng nói là ông ta sống mấy trăm năm, cho dù là tất cả mọi người ở đây cộng lại, cũng không có nhiều linh thạch như vậy, có 10 vạn viên đã không tệ rồi.

Cho nên 100 vạn viên linh thạch hạ phẩm, tuyệt đối là cự phú từ trên trời giáng xuống.

Ngọn nguồn Phong Thiên Chi Địa cũng gần khô kiệt, không kiên trì được bao lâu, so với một phần ba Phong Thiên Chi Địa, 100 vạn viên linh thạch hạ phẩm tuyệt đối là kiếm lời.

- Mạc tiên sinh, chuyện này nên bàn bạc kỹ hơn mới được?

Ở một bên, Tần Vô Nhai nhíu mày hỏi.

100 vạn viên linh thạch hạ phẩm, đây không phải là con số nhỏ.

Đám Nạp Lan Trường Phong không tốn bao nhiêu sức lực, cho dù bọn họ trả thiên tài địa bảo cho Nạp Lan Trường Phong, cũng không cần đưa nhiều như vậy.

Cứ thế đưa cho Nạp Lan Trường Phong 100 vạn linh thạch, thật sự tiện nghi cho ông ta.

- Không sai, là 100 vạn linh thạch hạ phẩm.

Mạc Phàm giống như không nghe thấy, gật đầu nói.

Nhẫn trữ vật trên tay hắn sáng lên, một cái hộp to xuất hiện trước mặt hắn, 100 viên linh thạch màu sắc khác nhau to bằng nắm tay xuất hiện trước người hắn.

Trên mỗi tảng đá không chỉ tỏa ra quang mang chói mắt, linh khí kinh người còn tràn ra.

- Đây là 100 viên linh thạch thượng phẩm, tương đương 100 vạn viên linh thạch hạ phẩm, nếu ngươi tiếp nhận dùng thiên tài địa bảo bồi thường, thứ này thuộc về ngươi.

Một viên linh thạch trung phẩm là 100 linh thạch hạ phẩm, một viên linh thạch thượng phẩm là 100 linh thạch trung phẩm, 100 vạn linh thạch hạ phẩm, chỉ là 100 viên linh thạch thượng phẩm.

- Nếu Mạc tiên sinh mở miệng, tất nhiên 100 vạn linh thạch hạ phẩm không có vấn đề.

Nạp Lan Trường Phong được tiện nghi mà còn khoe mẽ, nói.

- Được rồi.

Mạc Phàm vung tay lên, 100 viên linh thạch thượng phẩm lập tức bay về phía Nạp Lan Trường Phong.

Xung quanh, những người khác chau mày, nhưng không nói gì.

Mạc Phàm làm như vậy rất hợp với ý của Nạp Lan Trường Phong, có 100 viên linh thạch thượng phẩm, thế lực tiền triều có thể nuôi dưỡng không ít cao thủ, gần như một viên linh thạch thượng phẩm sẽ là một cao thủ.

Hơn nữa bọn họ làm được điểm này, chỉ hao phí đại giá một tu sĩ Kim Đan tử trận, ba Tiên Thiên Tông Sư bị trọng thương, quả thực đạt được quá đơn giản.

Nạp Lan Trường Phong hơi nhếch miệng, lộ ra tươi cười thực hiện được, cất hộp linh thạch đi.

Ông ta rất bội phục tu vi của Mạc Phàm, có thể nói là nhân tài kiệt xuất.

Nhưng nếu luận về thủ đoạn và mưu kế, Mạc Phàm còn quá trẻ tuổi rồi.

Ông ta chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ, đã khiến Mạc Phàm bồi thường nhiều linh thạch như vậy.

- Đa tạ Mạc tiên sinh hào phóng như vậy, bọn ta cáo từ trước, ngày khác nhất định sẽ tới cửa bái phỏng Mạc tiên sinh.

Nạp Lan Trường Phong ôm quyền nói.

- Hiên Viên lão gia tử, có tu sĩ chết trận, các ngươi dựa theo quy tắc thế nào bồi thường?

Mạc Phàm không để ý tới Nạp Lan Trường Phong, tiếp tục hỏi.

- Dựa theo tu vi của tu sĩ và điều kiện của mỗi gia đình để bồi thường, thông thường sẽ có một phạm vi.

Hiên Viên Vô Kỳ nói.

Bồi thường này không khác bộ đội lắm, có một quy tắc chuyên môn, có thể bao gồm toàn bộ tình ý.

- Vậy thành viên của thế lực tiền triều tổn thất, cho ta biết số linh thạch cần bồi thường?

- Chuyện này…

Hiên Viên Vô Kỳ liếc mắt nhìn Nạp Lan Trường Phong một cái, còn chưa đưa ra kết quả.

- Mạc tiên sinh quá khách sáo rồi, thế lực tiền triều bọn ta không tổn thất nhiều lắm, trong phạm vi bọn ta có thể khống chế, bọn ta sẽ dành ra một số lượng rất khả quan bồi thường cho người nhà bọn họ.

Nạp Lan Trường Phong lộ ra dáng vẻ tiểu nhân, vội vàng nói.

Ông ta đã lấy 100 viên linh thạch thượng phẩm, chút bồi thường đó kém rất nhiều, lấy hay không đều không sao cả.

Nếu bọn họ lấy, trái lại bọn họ có vẻ keo kiệt.

Mạc Phàm cũng không khách sáo, gật đầu.

- Nói như vậy, có phải nên đưa văn khế kia cho ta rồi hay không?

- Đó là tất nhiên.

Nạp Lan Trường Phong gật đầu, đưa văn tự cho Mạc Phàm bằng hai tay.

Văn khế khẽ bay lên, rơi vào tay Mạc Phàm.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, hỏa diễm dấy lên trên văn khế.Chỉ trong phút chốc, văn khế hóa thành tro tàn.

Sắc mặt đám Nạp Lan Trường Phong như thường, muốn cáo từ.

Thứ bọn họ muốn đã lấy được, văn khế kia không cần phải giữ lại, để mặc Mạc Phàm xử lý.

Đúng lúc này, một tay của Mạc Phàm vươn về phía Hiên Viên Vô Kỳ.

- Hiên Viên lão gia tử, cho ta mượn ngọc tỷ truyền quốc dùng một lát.

- Được.

Trong mắt Hiên Viên Vô Kỳ lóe lên dị sắc, đưa ngọc tỷ cho Mạc Phàm.

Đám Nạp Lan Trường Phong thấy Mạc Phàm lấy ngọc tỷ truyền quốc ra, những lời vừa định nói ra khỏi miệng lập tức dừng lại, lông mày nhíu chặt.

- Mạc tiên sinh dùng ngọc tỷ truyền quốc làm gì thế?

Nạp Lan Trường Phong tò mò hỏi.

Lúc này Mạc Phàm yêu cầu ngọc tỷ truyền quốc, điều này khiến ông ta cảm thấy không phải chuyện tốt gì.

Mạc Phàm lấy ngọc tỷ truyền quốc, rót linh khí vào bên trong, ném về phía trước người, bản đồ Hoa Hạ lập tức xuất hiện trước người hắn.

Hắn khẽ lướt qua, hình ảnh nhanh chóng xoay động, rất nhanh liền cắt đến một ốc đảo hoang mạc giữa vùng Tây Bắc.

Ốc đảo này kế núi gần sông, hình thành chín ngũ trảo kim long lượn vòng trên sa mạc mênh mông bát ngát.

- Hẳn là nơi này đúng không?

Mạc Phàm không thèm nhìn Nạp Lan Trường Phong, hỏi.

Sắc mặt Nạp Lan Trường Phong khó coi, trong mắt xuất hiện vẻ lúng túng.

Nơi này không phải nơi nào khác, đúng là Khoái Hoạt Lâm nơi ẩn cư của thế lực tiền triều bọn họ.

Mạc Phàm dùng ngọc tỷ truyền quốc mở nơi này, chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, với thực lực của Mạc Phàm có thể lập tức hủy diệt Khoái Hoạt Lâm.

Ông ta mới cầm 100 viên linh thạch thượng phẩm của Mạc Phàm, chỉ sợ 100 viên linh thạch thượng phẩm này không dễ lấy như vậy.

- Mạc tiên sinh, ngươi muốn làm gì?

Nạp Lan Trường Phong trầm giọng hỏi.

Một tay của Mạc Phàm nâng cằm, nhìn chằm chằm vùng đất này một lát, lúc này mới vươn tay ra.

- Không làm gì, chỉ làm vài chuyện ở gần đó mà thôi.

Ngón tay hắn vẽ vài cái ở phía trên, mấy ký hiệu lập tức bay xuyên qua vào trong ngọc tỷ.