Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 923# 2




 

 

 

Chương: Văn Tự
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Nghe thấy không, Nạp Lan Trường Phong.

Ngao Thiên hơi nhếch miệng, cười nói.

- Ngươi không nói với ta, không ai nghe ngươi nói đâu.

Nạp Lan Trường Phong xoay người, nhíu mày nhìn Mạc Phàm, lông mày lập tức giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Mạc tiên sinh tỉnh lại từ trong ngồi thiền rồi à, như vậy thì tốt quá, ta vừa nghe Nhược Long nói, bọn họ muốn tiến vào Phong Thiên Chi Địa tu luyện, lại bị người Mạc gia ngươi chặn ở ngoài, ta tới đây chỉ muốn hỏi một chút, lúc trước đám ngũ lão và Tần Vô Nhai mời lão phu rời núi, có lập văn tự cho lão phu, thật sự không có tác dụng gì sao.

Nạp Lan Trường Phong lấy một văn khế ra, hỏi.

- Chữ ở phía trên hơi nhỏ, chắc là mọi người không thấy rõ lắm, ta phóng to hơn một chút, để Mạc tiên sinh và Ngao Thiên Ngao Long Vương đọc nhé.

Nạp Lan Trường Phong nói xong, thì rót linh khí vào bên trong, chữ rất nhỏ ở phía trên lập tức phóng to gấp trăm lần, trôi nổi trong không trung, tỏa ra kim quang chói mắt.

Cho dù ở rất xa, cũng có thể thấy rõ ràng.

- Đọc cũng quá phiền phức, ta có thể đọc khế tự này cho Mạc tiên sinh nghe.

Nạp Lan Trường Phong vỗ tay phát ra tiếng, trên văn khế có một phù văn sáng lên, giọng Hiên Viên Vô Kỳ lập tức vang lên.

- Giờ thân ngày ngọ năm giáp thân, Hiên Viên Vô Kỳ ta định khế ước với Nạp Lan Trường Phong, chỉ cần Nạp Lan Trường Phong mang theo tất cả thế lực tiền triều, cùng chống đỡ cửa địa ngục, đợi chúng ta hợp lực đóng cửa ba cửa địa ngục, sẽ chia một phần ba Phong Thiên Chi Địa cho thế lực tiền triều, làm nơi tu luyện, nếu thế lực tiền triều có tổn thất, mỗi một đệ tử hi sinh, người nhà sẽ nhận được gấp ba bồi thường thế lực khác, nếu không chia Phong Thiên Chi Địa, sẽ lấy thiên tài địa bảo đồng giá bồi thường…

Giọng nói này đọc tới chữ cuối cùng, lúc này mới dừng lại.

Không biết là Nạp Lan Trường Phong cố ý, hay là khế ước vốn như vậy, giọng nói truyền đi rất xa, gần như mọi người ở trong Phong Thiên Chi Địa đều có thể nghe thấy được.

Sắc mặt không ít người thay đổi, nhao nhao nhìn về phía bên này.

Chỉ hơi suy nghĩ là có thể biết được, rất rõ ràng là Nạp Lan Trường Phong muốn tính toán sổ sách.

Nhưng còn hai cánh cửa chưa biến mất, Nạp Lan Trường Phong đã đến làm loại chuyện này, không ít người cảm thấy vô cùng bất mãn.

Nhưng những người này không dám nói gì.

Thế lực tiền triều không yếu, nếu không ngũ lão và Tần Vô Nhai sẽ không đồng ý nhiều như vậy.

… -

Mạc tiên sinh, còn cần ta đọc lại văn khế một lần nữa không?

Giọng văn khế dừng lại, Nạp Lan Trường Phong hỏi.

- Không cần.

Mạc Phàm khẽ lắc đầu, nói.

- Đúng rồi, lúc lập văn tự này, Ngao Thiên và Phượng Hoàng cũng có mặt, lão phu nhớ không sai chứ?

Nạp Lan Trường Phong cười đắc ý nói.

- Không sai, bọn ta cũng có ở đó.

Sắc mặt Ngao Thiên hơi khó coi, gật đầu.- Mạc tiên sinh, lúc ấy tình huống đặc biệt, đây là Mạc lão tiên sinh và lão phu nhân đồng ý.

Ngao Thiên lập tức giải thích với Mạc Phàm.

Lúc ấy Tần Kiệt một đi không trở lại, chỉ dựa vào bọn họ, quả thật không đủ đối phó cửa địa ngục.

Ông ta thương lượng với cha mẹ Mạc Phàm, cha mẹ Mạc Phàm cũng đồng ý phân Phong Thiên Chi Địa, chỉ cần không ai quấy rầy Tiểu Vũ là được.

Đợi Tiểu Vũ khôi phục, thậm chí Mạc gia có thể rời khỏi Phong Thiên Chi Địa, lúc này ông ta mới đồng ý với đề nghị của ngũ lão và Tần Vô Nhai.

- Không có vấn đề gì, nếu ta ở đây, ta cũng đồng ý.

Mạc Phàm vươn một tay ra, nói.

Chỉ là Phong Thiên Chi Địa mà thôi, so với an nguy của Hoa Hạ, không tính là gì.

- Vậy ý của Mạc tiên sinh là, thừa nhận điều khoản trên văn tự này sao?

Nạp Lan Trường Phong nghe thấy lời Mạc Phàm nói, lập tức cười nói.

- Văn tự này không có vấn đề gì.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nói.

- Vậy ta muốn hỏi Mạc tiên sinh một chút, vì sao hôm nay đám Nhược Long tới Phong Thiên Chi Địa, lại bị người Mạc gia cản lại, còn thr một con Cửu Đầu Nguyên Thánh ở cửa, phàm là người của thế lực tiền triều bọn ta di vào, sẽ trở thành đồ ăn của Cửu Đầu Nguyên Thánh, nếu Mạc tiên sinh thừa nhận văn khế này, vậy ta muốn hỏi Mạc tiên sinh một chút, có phải người Mạc gia hơi quá đáng hay không?

Nạp Lan Nhược Long cười lạnh lùng, nói.

Tất nhiên là anh ta biết Mạc Phàm thả Cửu Đầu Nguyên Thánh, không phải Mạc Phàm kiêu ngạo sao, anh ta rất muốn Mạc Phàm tự mình thừa nhận mình sai, hơn nữa muốn Mạc Phàm biết sai mà sửa.

Ngoài ra anh ta còn muốn để Mạc Phàm biết, những lời Mạc Phàm mới nói cũng sai rồi.

Anh ta không cần tìm ngũ lão và Tần Vô Nhai, Mạc Phàm phải nghe lời anh ta nói, còn tự mình giải quyết cho anh ta.

- Nạp Lan Nhược Long, ngươi quá làm càn rồi.

Ngao Thiên nhíu mày, tức giận nói.

Nạp Lan Nhược Long cũng quá giảo hoạt, anh ta không đề cập tới tên Mạc Phàm, nhưng chỉ trực tiếp tới Mạc Phàm.

Đây rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, còn muốn Mạc Phàm tự mình đón lấy.

- Ngao Thiên, ta làm sao, ta chỉ hỏi Mạc tiên sinh rất cung kính, không có ý so đo với người Mạc gia, nếu là vấn đề của thế lực tiền triều ta, chỉ cần một câu của Mạc tiên sinh, không cần bất luận lý do gì, bọn ta lập tức sửa lại, nhưng nếu đệ tử kia của Mạc gia có lỗi, bọn ta hi vọng có thể đối xử công bằng, xin lỗi thì không cần, Mạc tiên sinh dùng thực lực đẩy lùi toàn bộ sinh vật tà ác, đóng một cánh cửa lại, là đại anh hùng của Hoa Hạ chúng ta, anh hùng không cần phải xin lỗi, chỉ cần cho thế lực tiền triều bọn ta tự do ra vào Phong Thiên Chi Địa là được.

Nạp Lan Trường Phong cười âm hiểm nói.

Rõ ràng là ông ta rất cung kính Mạc Phàm, nhưng trong những lời nói đều là cạm bẫy, đợi Mạc Phàm chui vào bên trong.

- Ngươi!

Sắc mặt Ngao Thiên khó coi, nhưng không biết phản bác thế nào.

Nạp Lan Trường Phong nói rất hay, còn phong kín đường lùi của Mạc Phàm lại rồi.

Nếu bây giờ Mạc Phàm không đồng ý điều kiện của đám Nạp Lan Trường Phong, đều tương đương tự mình vả mặt mình.

Phía sau Ngao Thiên, Mạc Phàm lắc đầu cười.

Đại Thanh đã diệt vong, nhưng những người Đại Thanh còn sống tới tận bây giờ đúng là không tầm thường.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng.

Trong không gian, một vùng gợn sóng dập dờn mà ra, đám Tần Vô Nhai, Long Bác đi từ trong gợn sóng ra.

Đám ngũ lão nhìn thoáng qua văn tự trên bầu trời, sắc mặt khó coi, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, vội vàng nhìn về phía Nạp Lan Trường Phong.

- Nạp Lan tiền bối, ngươi có ý gì đây?

Hiên Viên Vô Kỳ không nhịn được nói.

Nạp Lan Trường Phong thấy đám Hiên Viên Vô Kỳ tới, cười càng vui vẻ hơn.

- Hiên Viên lão đệ tới rất đúng lúc, nếu tất cả mọi người đều ở đây, đúng lúc giải quyết vấn đề này đi.

- Vấn đề gì?

Sắc mặt Hiên Viên Vô Kỳ khó coi, hỏi.

- Đệ tử của thế lực tiền triều ta, trước đó không lâu bị người của Mạc tiên sinh đuổi ra khỏi Phong Thiên Chi Địa, hiện giờ con đường thông tới Phong Thiên Chi Địa được bao trùm bởi một vùng biển rộng, cửa vào còn có Cửu Đầu Nguyên Thánh, ta muốn biết, văn khế chúng ta lập lúc trước còn tính hay không, vừa rồi Mạc tiên sinh đã tự mình gật đầu thừa nhận, văn này có tác dụng, các ngươi thân là người viết giấy làm chúng với bọn ta, cũng nên nói một câu đi.

Nạp Lan Trường Phong cười nói.