Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 923# 1




 

 

 

Chương: Nạp Lan Trường Phong
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Làm sao vậy, Mạc sư huynh?

Nam Cung Thanh thấy sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, hỏi.

- Như vậy phiền phức rồi.

Mạc Phàm nhíu mày nói.

Hắn chưa từng thấy cửa địa ngục, nhưng cảm nhận được khế ước chi lực từ cánh cửa này, hắn gần như có thể kết luận cánh cửa này là trật tự chi môn.

Nói cách khác, Vọng Cơ sư huynh vào thủ thiện chi môn, Thiên Bảo vào trật tự chi môn.

Nói như vậy, cảnh tượng hắn không mong muốn nhìn thấy nhất, hắn không có biện pháp liên lạc với Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo, truyền công pháp bọn họ nên tu, do đó phá cửa địa ngục, chỉ có thể dựa theo lời Trớ Chú Chi Môn nói, tìm kiếm lỗ hổng của hai cánh cửa.

- Trớ Chú Chi Môn, ra đây.

Mạc Phàm nhíu mày, kêu.

Hắn mới nói xong, giọng nói hùng hùng hổ hổ của Trớ Chú Chi Môn vang lên.

- Cái tên xú tiểu tử này, đừng tưởng rằng chỉ có mình ngươi có huyết mạch Hồng Liên, nếu lão phu muốn tìm người thay ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể.

ổ ế- Người kia tìm lỗ hổng trên cánh cửa thế nào?

Mạc Phàm không dây dưa với nó, trực tiếp hỏi.

- Người kia là?

Một đầu thú trên Trớ Chú Chi Môn nói một nửa, liền nhìn về phía Nam Cung Thanh đứng một bên.

- Người Nam Cung gia, hình như trên người còn có một thứ không nên tồn tại, chỉ là đáng tiếc rồi.

Một đầu thú khác tiếc nuối nói.

- Đáng tiếc gì?

Mạc Phàm nhướn mày, hỏi.

- Người kia là người Nam Cung gia, nhưng không biết vì nguyên nhân gì tu đến Thần Quyết của Thần Nông Tông ngươi, thần thức và Thiên Mệnh Huyền Thuật đều là cao nhất, cho nên lúc này mới có thể thôi diễn ra lỗ hổng của cửa địa ngục, cứu người từ bên trong ra.

Trớ Chú Chi Môn nói.

Trái lại Thiên Mệnh Huyền Thuật của Nam Cung Thanh bên cạnh Mạc Phàm rất lợi hại, còn có Chúng Sinh Chi Thuật gia thành, một điều kiện trong đó là đủ rồi.

Nhưng tu vi của Nam Cung Thanh quá thấp, thần thức không đủ, không có biện pháp chống đỡ phép tính thử cấp bậc cửa địa ngục này.

Trái lại thần thức của Mạc Phàm đủ, nhưng Mạc Phàm không am hiểu Thiên Mệnh Huyền Thuật.

- Tiểu tử, ngươi vẫn nên trông cậy vào người bên trong có thể phá chín tầng không gian thôi, nếu có thể phá chín tầng không gian, có khả năng trở thành chủ nhân của cửa địa ngục, hoặc ngươi đợi tiểu nha đầu Nam Cung gia tăng tu vi.

Trớ Chú Chi Môn lại nói.

Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt khó coi, Trớ Chú Chi Môn này nói một lúc lâu, chẳng khác gì không nói.

- Ý của ngươi là cần cao thủ Nam Cung gia mới có thể tìm được lỗ hổng ở phía trên sao?

Mạc Phàm xác nhận lại.

Trước đây hắn xâm nhập vào một bí cảnh, không phải không thôi diễn lỗ hổng của khế ước, quả thật nếu có người Nam Cung gia sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Nếu hai ngươi có thể hợp lại thành một cũng được, nhưng hai ngươi e rằng không thể, vậy nhé, không có chuyện gì thì đừng tìm ta.

Trớ Chú Chi Môn làm khó Mạc Phàm, cười nói.

Cả cánh cửa lại chìm vào trong không gian, biến mất không thấy.

- Mạc sư huynh, hay là ta trở về một chuyến, mời một vị trưởng bối của Nam Cung gia ta tới đây?

Ở một bên, Nam Cung Thanh hỏi.

- Không cần phải gấp, ta xem trước một phen.

Mạc Phàm nhíu mày, nói.

Để Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo tự sinh tự diệt ở bên trong là không có khả năng, hiện giờ mời người Nam Cung gia tới cũng quá lãng phí thời gian.

Ít nhất cũng phải mất một tháng.

Nếu hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp, lại mời Nam Cung Thanh đi một chuyến cũng không muộn.

Một tay của hắn đặt lên cửa địa ngục, vận khởi Diễn Thiên Thần Quyết, hào quang màu lam lan tràn khắp đại môn cửa địa ngục.

Một canh giờ trôi qua, một số ký hiệu nối liền thành một bức tranh to xuất hiện trước mắt hắn. Bức tranh to này phức tạp như Thiên Long Phong Ấn trên người hắn, nhưng khác với Thiên Long Phong Ấn, phong ấn trên người hắn luyện thành hàng dài, mà tấm bản đồ này nhìn như nghệ thuật phái trừu tượng phương Tây vẽ ra, không cùng phong cách với Thiên Long Phong Ấn.

Hắn phóng hai thoát thai chi thể ra, ngồi khoanh chân trước cửa, ý niệm vừa động, bức tranh vĩ đại được đánh nát thành phép tính lớn nhỏ hắn có thể tính, một đám kết quả xuất hiện.

Hắn không có Thiên Mệnh Huyền Thuật lợi hại như Nam Cung Thanh, nhưng có ba cơ thể, thử từng cái, nói không chừng vận khí tốt sẽ phát hiện ra lỗ hổng.

Nam Cung Thanh cũng không nhàn rỗi, chẳng qua phương pháp của cô khác với Mạc Phàm.

Những người khác thì canh giữ ở một bên, hộ pháp cho hai người.

Mạc Phàm và Nam Cung Thanh mới tính không lâu, cách đó không xa có vài đạo quang bắn nhanh mà tới, đứng ở nơi cách Mạc Phàm không xa.

Hào quang thu lại, lộ ra mấy lão giả mặc trang phục, trang sức tiền triều.

Ngao Thiên và Phượng Hoàng nhíu mày, chắn trước mấy người.

- Nạp Lan Trường Phong, ngươi tới nơi này làm gì?

Lão giả cầm đầu, cầm hai hạt châu một đen một trắng trong tay không ngừng chuyển động nhìn Mạc Phàm đang thử tính, cười khẽ.

- Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt, chim bay cao hết, cung tốt vất bỏ, ba cánh cửa chỉ phá được một cái, còn hai cái ở trên không Hoa Hạ, Mạc gia liền chuẩn bị loại bỏ những người từng có công sao?

Nạp Lan Trường Phong chuyển động hạt châu, nói.

Hai viên châu không ngừng lóe lên hào quang trong tay ông ta, vừa nhìn đã biết không phải đồ bình thường.

- Nạp Lan Trường Phong, Mạc tiên sinh ở đây tìm phương pháp phá cửa, nếu ngươi nói chuyện này, vẫn nên rời đi thì hơn, nếu không đừng trách ta không khách sáo.

Ngao Thiên nheo mắt nói.

- Ngao Thiên, năm đó lúc ngươi còn đang ở trong Tỏa Long Tỉnh, đừng quên là ai chiếu cố Long Tộc U Châu giúp ngươi.

Nạp Lan Trường Phong nheo mắt, cười nói.

- Nạp Lan Trường Phong, nếu không phải Long Tộc ta cho các ngươi long huyết, ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao?

Ngao Thiên hừ lạnh một tiếng, nói.

Đây không phải là lần đầu tiên ông ta gặp Nạp Lan Trường Phong, ông ta bị một thế hệ cao hơn phong ấn, một thế hệ tiền triều bị diệt, Nạp Lan Trường Phong tìm ông ta theo tầng quan hệ này, muốn bàn chuyện hợp tác.

Nói thả ông ta ra rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không thực hiện, trái lại mượn quan hệ với ông ta, đến U Châu chiếm không ít long huyết.

Người này, vậy mà không biết xấu hổ nói có quan hệ với ông ta.

- Đường đường là Long Vương U Châu, vậy mà khuất phục một tiểu tử hậu bối, nếu là như vậy, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, vậy ta bảo đám Hiên Viên Vô Kỳ và Tần Vô Nhai tới bàn với các ngươi, ta muốn biết, ước định lúc trước còn tác dụng hay không.

Ánh mắt Nạp Lan Trường Phong lạnh lẽo, lạnh lùng nói.

- Muốn bàn cũng được, Mạc tiên sinh không rảnh nói chuyện với ngươi, bổn vương có thể nói với ngươi.

Ngao Thiên nói.

- Ta không có gì phải bàn với một tên hộ vệ như ngươi, ngươi đừng mơ, chúng ta đi.

Nạp Lan Trường Phong hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường, xoay người muốn rời đi.

Đúng lúc này, trước đại môn, bản thể của Mạc Phàm nhíu mày, mở to mắt.

- Ngươi tìm ta muốn nói chuyện gì, nếu không phải chuyện quan trọng, trở về đi, ngươi tìm ngũ lão và Tần Vô Nhai cũng vô dụng, nếu là chuyện quan trọng, tìm ngũ lão và Tần Vô Nhai càng vô ích, bọn họ sẽ không vì ngươi, một người có tác dụng với cửa địa ngục nhưng không được trọng dụng mà trở mặt với ta, cho nên ngươi có chuyện gì thì nói với Ngao Thiên, nể mặt ngươi còn có chút công lao, ta có thể nghe ngươi nói một chút.