Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 922# 2




 

 

 

Chương: Dị Trạng Của Tiểu Vũ
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Mạc tiên sinh, có cần ta đi giáo huấn đám người này, để bọn họ thu liễm lại một chút hay không?

Ngao Thiên hỏi.

Ở đế đô, đám người tiền triều này không thèm chào hỏi đã rời đi, xem như bất kính với Mạc Phàm.

Hiện giờ lại có mấy người tới Phong Thiên Chi Địa quấy rối, Mạc Phàm lại để bọn họ rời đi như vậy.

Không cho bọn họ giáo huấn, bọn họ chắc chắn sẽ càng được một tấc lại muốn tiến một thước.

- Để bọn họ đi đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm tràn đầy khinh thường, vừa nhấc chân liền đến đỉnh núi.

Một đám người không quan trọng mà thôi, để bọn họ đi đi.

Hắn lại rời đi, có khả năng sẽ mang một đám người tới Tu Chân giới, Địa Cầu này cũng cần có người bảo vệ.

Trên đỉnh núi, ở một bên linh hạm, tất cả người Mạc gia đều tụ tập ở đây.Nhìn thấy Mạc Phàm, trên mặt mỗi người đều là vui mừng.

- Tiểu Phàm, cuối cùng con cũng trở về.

Đôi mắt mẹ Mạc Phàm có nước mắt, cười nói.

Khi Mạc Phàm rời đi Truyền Tống Trận xảy ra vấn đề, đều khiến bà lo lắng không thôi.

Đi lần này mất một năm, thực lực của Mạc Phàm không yếu, nhưng dù sao mới 20 tuổi, chuyện này khiến người làm mẹ như bà không có biện pháp yên tâm.

- Được rồi, mọi người vào đi, nhanh để Tiểu Phàm nhìn xem Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì?

Cha Mạc Phàm cười nói.

Tuy nhìn ông có vẻ thờ ơ, nhưng trong đáy mắt là kích động.

Mạc Phàm cười khẽ, vỗ lưng lão mẹ trấn an, nhìn về phía chỗ Tiểu Vũ ở giữa đỉnh núi.

Tiểu Vũ vẫn ở bên trong Vũ Quang Bàn, chẳng qua tinh thạch trên Vũ Quang Bàn đã tiêu hao thất thất bát bát, hào quang rất nhạt, tốc độ thời gian trôi qua không kém bên ngoài bao nhiêu.

Thanh kiếm Hồng Liên hắn luyện chế ở Địa Cầu, trôi nổi xung quanh Tiểu Vũ, phòng ngừa có người tới gần.

- Vạn Thọ Đan và Ngọc Thanh Đan đều cho Tiểu Vũ ăn vào, nhưng Tiểu Vũ vẫn không tỉnh lại, không phải là…

Tiểu Tuyết đi tới, lo lắng nói.

Cô đã làm theo biện pháp Mạc Phàm nói, nhưng Tiểu Vũ vẫn không tỉnh lại.

- Không sao, ta nhìn xem sẽ biết, không sao đâu.

Mạc Phàm thản nhiên nói, đi tới bên cạnh Tiểu Vũ.

Ngọc Thanh Đan và Vạn Thọ Đan, cho dù phục dùng thế nào, đều sẽ không có vấn đề.

Dù Tiểu Vũ không trúng độc, cũng có ưu đãi không nhỏ đối với Tiểu Vũ.

Hắn mới tới gần, Hồng Liên lập tức bay tới, quay một vòng xung quanh hắn, giống như đang lấy lòng hắn.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ngưng tụ một đám linh khí đánh vào trong Hồng Liên, lúc này Hồng Liên mới bay sang một bên.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, nhìn về phía Tiểu Vũ ngủ say.

Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm nhướn mày.

Không phải Ngọc Thanh Đan và Vạn Thọ Đan không có tác dụng, Ngọc Thanh Đan đã thay thoát thai tẩy tủy của Tiểu Vũ, trong cơ thể Tiểu Vũ không còn một chút độc, Vạn Thọ Đan cũng khiến tuổi thọ Tiểu Vũ tăng trên vạn năm.

Sở dĩ Tiểu Vũ không tỉnh lại, là vì toàn bộ ý thức của Tiểu Vũ ở trong Thức Hải, phong bế bản thân lại.

- Tiểu Phàm, Tiểu Vũ làm sao thế?

Cha Mạc Phàm hỏi.

- Con bé, đang tự mình giải độc.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng dị sắc, nói.

Sở dĩ Tiểu Vũ tiến vào trạng thái phong bế bản thân, là vì cô đang thử giải Vạn Niên Tuyệt.

Lúc trước hắn dạy Tiểu Vũ nuốt Hỏa Tuyệt, thông qua thôn phệ hỏa diễm tăng thực lực của mình.

Nhưng Tiểu Vũ trong trạng thái trúng độc, cô dùng bộ công pháp này vốn thôn phệ tạo hóa chi lực hắn để lại, sau đó bắt đầu thôn phệ Vạn Niên Tuyệt.

Nằm ngoài dự kiến của hắn là, Tiểu Vũ thật sự thành công một phần.

Tạo hóa chi lực hắn để trên người Tiểu Vũ, toàn bộ bị Tiểu Vũ thôn phệ, Vạn Niên Tuyệt cũng thành một phần lực lượng của Tiểu Vũ.

Chỉ là Tiểu Vũ còn chưa thôn phệ xong, cho nên vẫn chưa tỉnh lại.

Ngón tay của hắn khẽ búng, một đạo quang bay vào trong mi tâm Tiểu Vũ.

Chỗ mi tâm Tiểu Vũ, lập tức xuất hiện một màn đạo quang.

Bên trong quầng sáng, quanh Tiểu Vũ che kín không khí đủ hình dạng và con mắt, một tay của Tiểu Vũ cầm kiếm đang đọ sức với hắc khí ở bên trong, mỗi lần chém xuống một phần, sẽ bị trường kiếm trong tay cô hấp thu.

Tốc độ chậm một chút, nhưng Tiểu Vũ rất thỏa mãn, gương mặt như búp bê sứ tràn đầy đắc ý.

Mạc Phàm nhìn Tiểu Vũ trong quầng sáng, khóe miệng hơi nhếch lên nhắc nhở.

- Tiểu Vũ, hấp thu những thứ như bát quái ở xung quanh trước, hiệu quả sẽ nhanh hơn.

Hắn không biết Tiểu Vũ làm thế nào tới bước này, khiến mọi thứ trong cơ thể sáng lên, đủ thứ khác nhau có sẵn trong Thức Hải.

Nhưng khối không khí hình bát quái là dược lực của Ngọc Thanh Đan.

Tiểu Vũ thôn phệ hiệu quả của Ngọc Thanh Đan, lại thôn phệ Vạn Niên Tuyệt, sẽ đơn giản hơn nhiều.

Trong quầng sáng, Tiểu Vũ khẽ nâng mí mắt, trong đôi mắt xuất hiện vui mừng, cô không dây dưa với hắc khí nữa, mà hấp thu những không khí hình bát quái theo lời Mạc Phàm.

So với khối không khí màu đen, khối không khí hình bát quái dễ thôn phệ hơn nhiều.

Không lâu sau, trên trường kiếm trong tay Tiểu Vũ xuất hiện đường vân hình bát quái.

Trường kiếm của Tiểu Vũ lại đi chém những khối không khí màu đen kia, quả nhiên đơn giản hơn trước nhiều.

Mạc Phàm cười khẽ, ý niệm của hắn vừa động, quầng sáng trở lại trong mi tâm Tiểu Vũ.

Hắn không biết công pháp của Tiểu Vũ xảy ra vấn đề gì, nhưng sẽ không phải là biến hóa tệ.

Cụ thể là gì, đợi Tiểu Vũ tỉnh lại hỏi sẽ biết.

Ít nhất, an nguy của Tiểu Vũ không có vấn đề gì rồi.

- Mạc Phàm, Tiểu Vũ tự mình giải độc có di chứng gì không?

Lão mẹ Mạc Phàm hỏi.

Tiểu Vũ không thích học y thuật, am hiểu nhất ăn và ngủ, tự cô giải độc thật sự không đáng tin.

- Không sao đâu mẹ, yên tâm đi, thêm một ngày nữa, con bé sẽ tỉnh lại.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Có Ngọc Thanh Đan và Vạn Thọ Đan ở đây, cho dù Tiểu Vũ thôn phệ Vạn Niên Tuyệt thất bại, cũng không có vấn đề gì.

Nghe lời Mạc Phàm nói, lúc này mẹ Mạc Phàm mới yên tâm hơn một chút.

- Vậy cửa địa ngục ở thủ đô thế nào, không xảy ra chuyện đúng không?

Cha Mạc Phàm hỏi.

Mạc Phàm vừa về liền đến thủ đô, nhanh như vậy đã trở về, cánh cửa kia sẽ không xảy ra vấn đề gì đúng không.

Cánh cửa trước xuất hiện, liền khiến mấy tòa thành phố bị giết hại.

- Cánh cửa kia đã không còn tồn tại, hiện giờ chỉ còn hai cánh cửa.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua bầu trời, nghiêm túc nói.

Tiểu Tuyết được hắn mang về, độc trên người Tiểu Vũ đã giải, hiện giờ chỉ còn hai cánh cửa này, còn có Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo trong cánh cửa.

- Chỉ còn lại hai cái, vậy con nhanh đi xem, có biện pháp nào cứu hai vị tiên sứ kia ra không.

Cha Mạc Phàm thúc giục.

Mạc gia bọn họ đã không có vấn đề gì, có thời gian để ôn chuyện, trái lại hai vị tiên sứ bị nhốt rất lâu rồi.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, ý niệm vừa động, trận pháp trên đầu xuất hiện một chỗ hổng, hắn mang theo Nam Cung Thanh, Ngao Thiên, Phượng Hoàng bay đi.

Không lâu sau, liền đến trước cửa địa ngục trên bầu trời.

Đại môn cao trăm mét, hình thức và chất liệu không khác gì ở kinh đô, nhưng hoa văn và đồ án ở phía trên thì ít hơn ở thủ đô nhiều.

Thủ đô là một đồ án ma quỷ cuồng vũ, mà nơi này là đồ án thành phố phương Tây cổ đại ngay ngắn trật tự.

- Người đi vào trong cánh cửa này là ai thế?

Mạc Phàm hỏi.

- Thiên Bảo.

Nam Cung Thanh nói.

Nghe thấy câu này, sắc mặt Mạc Phàm lập tức khó coi.