Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 922# 1




 

 

 

Chương: - Bái kiến Mạc tiên sinh.Tự Mình Vả Mặt Mình
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Lần này không chỉ hơn trăm người, mà theo có người quỳ gối, trong cả Phong Thiên Chi Địa, tất cả nghe thấy giọng nói thì nhao nhao nhìn về phía bên này.

Những người này vừa thấy mặt Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức thay đổi, trực tiếp quỳ xuống.

- Bái kiến Mạc tiên sinh.

Trong Phong Thiên Chi Địa, ngay cả cỏ hay linh thảo, người càng không cần phải nói, cho dù giọng nhỏ mấy chỉ cần không có trận pháp phòng ngự cách ly đều có thể đi vào tai người khác.

Lần này.

Đám người giống như quân bài Domino, ngoại trừ trưởng bối của Mạc Phàm, những người khác quỳ gối theo, giọng nói cũng vang lên theo, truyền về phía xa.

Hơn nữa không giới hạn ở tán tu và tu sĩ cấp thấp.

Mạnh như đám Ngao Thiên, Ngao Sương, Phượng Hoàng Nguyên Anh kỳ, còn có đám Tần Kiệt, Chu Hiệt, A Hào, Chu Trường Hoằng, Băng Ma, Titan cấp cao của Mạc gia cũng quỳ gối xuống, giống như hoan nghênh vương giả mình trở về.

Trong chớp mắt, sắc mặt đám Nạp Lan Nhược Long và Phong Thân Vô Cực vô cùng khó coi, không còn hung hãn và đắc ý như trước.

Người này thực ra là Mạc Phàm, người khiến cả Địa Cầu đều run rẩy sao?

Tuổi của Mạc Phàm nhìn không khác bọn họ lắm, nhưng thực tế ít hơn bọn họ nhiều, nhưng thực tế nhỏ hơn bọn họ rất nhiều, địa vị cũng cao hơn nhiều, giẫm bọn họ ở dưới chân, chỉ là chuyện nhấc chân.

Vậy mà theo bọn họ tiến vào, không phải là giẫm Mạc Phàm ở dưới chân?

Giẫm một phen cũng không sao, nhưng bọn họ gây chuyện ở Phong Thiên Chi Địa ngay trước mặt Mạc Phàm, rất có khả năng Mạc Phàm sẽ giết bọn họ.

Sắc mặt tên giọng vịt đực càng không có chút huyết sắc, một tay của anh ta vẫn còn khoác lên vai Mạc Phàm.

Lúc này anh ta bỏ xuống không phải, không bỏ xuống cũng không phải, cả người hoàn toàn ngu ngơ tại chỗ, trong mắt đều là không thể tin được.

- Người này là Mạc Phàm sao?

Mạc Phàm mặc trang phục bình thường không thể bình thường hơn, thật sự không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.

Cho dù là người Mạc gia, anh ta cũng không nghĩ tới sẽ là Mạc Phàm.

Huống chi không phải Mạc Phàm đến Thượng giới, sao lại lập tức trở về rồi?

Anh ta giống như người trộm ví của người ta, bị người ta bắt ngay tại trận, chậm rãi rút tay lại, vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc.

Hai ống tay áo vung vẩy, hành lễ theo nghi thức tiền triều với Mạc Phàm.

- Nô tài An Đức Lộ bái kiến Mạc tiên sinh, thỉnh an Mạc tiên sinh.

Giọng nói chói tai, đặc biệt vang dội trong tất cả giọng nói vang lên.

- Đứng dậy đi, nếu không nhờ có ngươi, có khả năng không có nhiều người biết ta trở về như vậy.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Mặt An Đức Lộ đỏ bừng, không dám đứng dậy. Vừa rồi anh ta còn đắc ý có nhiều người bái kiến chủ tử nhà anh ta, còn cố ý gọi giúp Mạc Phàm một tiếng, vốn định khiến Mạc Phàm mất mặt, ai biết gần như tất cả Phong Thiên Chi Địa đều quỳ lạy Mạc Phàm, anh ta bị vả mặt thật mạnh thì không nói, một cái tát này tương đương là tự anh ta tát vào mặt mình.

- Cống hiến sức lực cho Mạc tiên sinh là vinh hạnh của An Đức Lộ ta.

An Đức Lộ cúi đầu, kiên trì nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn An Đức Lộ một cái, lắc đầu cười.

Thật không hổ là nô tài hầu hạ đám người tiền triều, đến nước này rồi, còn có thể nói hay như vậy.

- Đều đứng dậy cả, nên làm gì thì làm đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, trong mắt không có một chút gợn sóng.

Giọng nói của hắn không to, nhưng truyền vào trong tai tất cả mọi người ở Phong Thiên Chi Địa.

Những người này đáp, lúc này mới đi làm chuyện mình đang làm dở.

Nhưng đám An Đức Lộ và Nạp Lan Nhược Long mãi mà không đứng dậy.

Vừa rồi bọn họ nói không ít chuyện không nên nói trước mặt Mạc Phàm, hiện giờ đứng dậy, có khả năng đầu sẽ rơi xuống.

- Mạc tiên sinh, để ta xử lý đám người này cho?

Ngao Thiên tiến lên hỏi.

Đám người này vừa định làm Mạc Phàm mất mặt, không cần thiết lưu lại.

Để Mạc Phàm ra tay, đám người này còn chưa có tư cách đó.

Mạc Phàm vẫy tay, ý bảo không cần.

- Các ngươi vừa nói, là Mạc gia ta chiếm lấy Phong Thiên Chi Địa đúng không, vậy các ngươi có cảm thấy Khoái Hoạt Lâm chỗ các ngươi ở linh khí cũng nồng đậm hơn nhiều không?

Đừng tưởng rằng hắn không biết đám thế lực tiền triều này ở đâu, đám người này ở trong ốc đảo một nơi có linh khí vô cùng nồng đậm phía Tây Bắc, nếu hắn nhớ không nhầm nơi đó tên là Khoái Hoạt Lâm, theo truyền thuyết long mạch tiền triều ở đó.

- Có, từ khi Mạc tiên sinh mở Phong Thiên Chi Địa, linh khí cả Hoa Hạ đều nồng đậm hơn nhiều.

Nạp Lan Nhược Long gật đầu nói.

Khi nói chuyện, mồ hôi như hạt đậu không ngừng chảy từ trán anh ta xuống.

- Nếu là như vậy, Mạc gia ta chiếm lấy Phong Thiên Chi Địa có vấn đề gì sao?

Mạc Phàm nheo mắt, lại hỏi tiếp.

Hắn không mở Phong Thiên Chi Địa, đám người này đừng hòng chiếm được một chút linh khí.

Hắn mở ra, đám người này ỷ vào công lao chống đỡ cửa địa ngục tới cướp đoạt Phong Thiên Chi Địa.

Hắn chiếm lấy thì thế nào, không cho đám người này tiến vào thì thế nào?

Không phục, có thể tới chiến.

- Không có, không có một chút vấn đề nào, Phong Thiên Chi Địa là của Mạc gia.

Nạp Lan Nhược Long nói.

Anh ta cảm nhận được rõ sát khí trên người Mạc Phàm, nếu lúc này anh ta dám lắc đầu, rất có khả năng sẽ bị Mạc Phàm giết.

Còn sống trở về trước, chuyện sau đó để ông nội anh ta tới giải quyết.

Hiện giờ Hoa Hạ thay đổi, không còn như một năm trước, Mạc gia một mình độc chiếm.

Anh ta không biết vì sao Mạc Phàm đột nhiên trở về, nhưng trên bầu trời hiện giờ, còn có ba cánh cửa địa ngục.

Chiến tranh còn chưa kết thúc, nếu bọn họ mang người rời đi, đối với cục diện chiến đấu tuyệt đối ảnh hưởng rất lớn.

Mạc Phàm mới trở về có lẽ còn chưa biết, nhưng Mạc Phàm sẽ nhanh biết kết cục đắc tội anh ta thôi.

- Là của Mạc gia ta thì được rồi, bây giờ các ngươi có thể rời đi, muốn tiến vào cũng không phải không thể được, thắng được Cửu Đầu Nguyên Thánh sẽ qua được cửa.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Dựa vào những lời đám người này mới nói, hắn hoàn toàn có thể giết đám Nạp Lan Nhược Long, nhưng giết bọn họ chẳng khác nào giẫm chết con kiến, không thể khiến hắn thêm vui vẻ hoặc ít đi chút phẫn nộ, vốn không quan trọng.

- Đa tạ Mạc tiên sinh, bọn ta cáo từ trước, sau này phàm là không có mệnh lệnh của Mạc tiên sinh, bọn ta tuyệt đối không tới Phong Thiên Chi Địa nữa.

Nạp Lan Nhược Long chậm rãi đứng dậy, cung kính nói.

Khi nói chuyện, trong đáy mắt anh ta xuất hiện nham hiểm.

Để cho Mạc Phàm hung hãn thêm một thời gian nữa, đợi anh ta trở về nhà.

Anh ta không phải đối thủ của Cửu Đầu Nguyên Thánh, nhưng một yêu thú đừng nghĩ chống lại được thế lực tiền triều bọn họ.

Nói không chừng đến lúc đó, không cần bọn họ ra tay, Mạc Phàm phải tự mình mở Phong Thiên Chi Địa ra.

Anh ta rất chờ mong, đến lúc đó Mạc Phàm tự mình mời bọn họ tiến vào Phong Thiên Chi Địa.

Nạp Lan Nhược Long vừa đi, những người khác cũng cử động chân rời đi theo.

Không đợi bọn họ đi rất xa, giọng Mạc Phàm lại vang lên ở phía sau.

- Đúng rồi, có một tin ta muốn nói cho các ngươi, sau khi ngươi trở về sẽ biết tin này nhanh thôi, trên trời đã không còn ba cánh cửa, chỉ còn hai cánh cửa đang đóng, cánh cửa thứ ba bị hủy diệt rồi.

- Cái gì?

Cơ thể đám Nạp Lan Nhược Long run lên, giống như bị sét đánh. Mấy người nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng khó coi, xám xịt rời đi.