Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 906# 2




 

 

 

Chương: Thiên Long Phong Ấn
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Mấy ngày kế tiếp, Mạc Phàm không quan tâm Chu Tước Tinh, ở ngay trước Chu Tước Sơn.

Thượng Quan Ngưng đã xuất phát tới Ngạo Nhật Sơn Tông, Bạch Khởi cũng đang trên đường tới Ngạo Nhật Sơn Tông.

Có thể nói vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.

Đợi Thượng Quan Ngưng gửi tin tới, hắn lại xuất phát cũng không muộn. Chân Hư sư tổ đã gần với mọc cánh thành tiên, tuy sớm đã mặc kệ chuyện của Thần Nông Tông, nhưng thực lực còn trên Vô Phong sư thúc và sư phụ hắn, do Chân Hư sư tổ mang đến, tốc độ không phải tu sĩ như hắn có thể tưởng tượng đến, không cần phải đi sớm.

Mấy ngày nay, hắn không đợi vô ích, mà nghiên cứu Thiên Long Phong Ấn trong cơ thể hắn.

Phong ấn này là lúc hắn phá giải Vô Duyến Châu tiến vào cơ thể hắn, nếu phong ấn không được phá giải, hắn chỉ có thể nhìn thoát thai chi thể tăng tu vi, thực lực của bản thể chỉ có thể dừng ở Nguyên Anh đỉnh phong.

Như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không có vấn đề gì.

Nhưng một khi thực lực của thoát thai chi thể mạnh hơn bản thể quá nhiều, hắn không thể khống chế được thoát thai chi thể, sẽ xuất hiện vấn đề khách đoạt chủ.

Cho nên có thể phá giải được, vẫn nên nhanh chóng phá giải thì hơn.

Tinh thần hắn vừa chìm vào trong Thức Hải, một nhánh phân thần ngưng tụ thành bộ dạng của hắn, xuất hiện phía trước Nguyên Anh.

Ý niệm của hắn vừa động, Thiên Long Phong Ấn lập tức xuất hiện ở mặt ngoài bản thể Nguyên Anh.

Trong đôi mắt hắn lóe lên hào quang màu lam, đánh giá cẩn thận Thiên Long Phong Ấn.

Rất nhanh, hắn đã có manh mối, nhưng lông mày hắn không giãn ra.

Trên Thiên Long Phong Ấn này, có thể nói là ghi lại tất cả y đạo của tiền bối kia.

Nhưng y đạo đạt tới tình hình tiền bối y đạo kia, vẫn không có biện pháp phá giải Thiên Long Phong Ấn.

Bởi vì trên Thiên Long Phong Ấn, tiền bối y đạo kia không bố trí y đạo của mình thành từng cánh cửa, còn bố trí toàn bộ y đạo của ông ta thành một cửa.

Trái lại tiền bối y đạo không mạnh hơn hắn bao nhiêu, hắn tốn chút thời gian là có thể giải quyết.

Nhưng tiền bối kia phỏng đoán, có thể nói là thiên mã hành không.

Cho dù là hắn, cũng không thể không dùng hai chữ bội phục để hình dung.

Nếu y đạo của hắn đi 1000 bước, phỏng đoán của tiền bối kia cũng đoán được ít nhất gần 1000 bước.

Cho dù chưa chắc đều đúng, nhưng có thể nghĩ đến cũng không dễ dàng.

Cho nên hắn không chỉ phải giải quyết hết y đạo của tiền bối này, còn giải quyết hết những phỏng đoán.

- Không kỳ lạ vì sao sư phụ bó tay không có kế sách.

Mạc Phàm lắc đầu nói.

Kiếp trước hắn trúng Thiên Long Phong Ấn, nhưng vì tu vi của hắn dừng ở Kim Đan kỳ, vốn không suy xét chuyện đột phá Nguyên Anh kỳ, cho nên không đi nghiên cứu Thiên Long Phong Ấn.

Nhưng sư phụ hắn lại nghiên cứu một phen, cuối cùng cho ra kết quả, ông cũng không có biện pháp.

Phong ấn như vậy, quả thật khiến người ta rất bất đắc dĩ.

Nhất là phá giải từng bước, càng thêm không có khả năng.

Chỉ cần không phá được một cái, Thiên Long Phong Ấn sẽ không biến mất.

- Rất khó.

Mạc Phàm lắc đầu nói.

Hắn tìm 500 năm, y đạo đã đi tới 1000 bước, đã là y đạo số một.

Y đạo của sư phụ hắn, còn kém hắn một bước, đứng ở vị trí 999.

Muốn đi tới 1000 bước, không phải không có khả năng, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn không thể thực hiện được.

Nếu giải từng bước không được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Mạc Phàm không sốt ruột, cẩn thận nghiên cứu Thiên Long Phong Ấn.

Hắn ở đây ba ngày, ba ngày sau, bỗng nhiên trước mắt hắn sáng lên, tươi cười xuất hiện trên mặt hắn.

Thiên Long Phong Ấn này phức tạp như dây thừng, một vòng lại một vòng, giải một vòng lại tới vòng khác, không biết tới ngày tháng năm nào.Nhưng hắn không cần thiết giải từng vòng, nếu không có manh mối, thì chém từng cái là được.

Sau khi chém đứt, dây tự mở.

Đương nhiên kiếm bình thường không thể chém Thiên Long Phong Ấn, chỉ có thể dùng kiếm do y đạo ngưng tụ thành.

- Dùng thứ gì đúc một thanh kiếm như vậy đây?

Mạc Phàm nhíu mày nói.

Y đạo của hắn cũng tạm, nhưng kém chút nữa.

Một tay hắn đặt lên cằm, trên mặt lộ ra suy tính.

Rất nhanh, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra vui mừng.

Hắn không có y đạo mạnh như vậy, nhưng trong Y Thần Các có.

Y đạo trong Y Thần Các, tuy hắn chỉ lĩnh ngộ một phần, nhưng y đạo bên trong đâu chỉ vạn bước, hắn chỉ cần điều động y đạo trong Y Thần Các ngưng tụ thành một thanh y đạo kiếm, chém Thiên Long Phong Ấn là được.

Nghĩ tới đây, hắn cười khẽ, thu hồi thần thức, mở to mắt.

Nếu tìm được biện pháp rồi, chuyện này không khác đã giải quyết mấy, đợi hắn từ Địa Cầu trở về, tìm sư phụ là được.

… -

Không biết bên Thượng Quan Ngưng thế nào rồi.

Mạc Phàm nhìn về phía Nam, lẩm bẩm.

Đã ba ngày trôi qua, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hẳn là Thượng Quan Ngưng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn lấy ngọc phù ra, rót linh khí vào bên trong.

Chỉ trong phút chốc, âm thanh thở dốc của Thượng Quan Ngưng truyền từ trong Thông Tấn Phù ra.

- Thượng Quan cô nương, thế nào rồi?

Mạc Phàm hỏi.

- Ta vừa rời khỏi Ngạo Nhật Sơn Tông, không làm nhục sứ mệnh, Na Di Bàn và vòng tay đều đưa cho Tiểu Tuyết cô nương rồi, hẳn là không ai phát hiện, nhưng giọng điệu của ta đối với Tiểu Tuyết cô nương không tốt lắm, hi vọng Mạc đại sư không trách tội.

Thượng Quan Ngưng cười nói.

Long Ngạo Thiên gần như là chết vì Tiểu Tuyết, vì để Ngạo Nhật Sơn Tông tin tưởng, cô nói với Ngạo Nhật Sơn Tông là tìm Tiểu Tuyết tính sổ, cho nên lúc gặp Tiểu Tuyết là bộ dạng nổi giận đùng đùng.

- Không sao, làm phiền Thượng Quan cô nương rồi, bây giờ ngươi có thể về Thượng Quan gia, hẳn là nơi đó đã thành của ngươi, lát nữa ta sẽ nhờ người đưa cho ngươi một viên Tứ Tượng Càn Khôn Đan.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Viên Tứ Tượng Càn Khôn Đan trong tay Thượng Quan Ngưng chắc chắn là Thượng Quan Phi sử dụng, hắn lại đưa một viên cho cô, đương nhiên là trả thù lao.

- Đa tạ Mạc đại sư, Ngưng Nhi chúc Mạc đại sư mã đáo thành công.

Thượng Quan Ngưng không từ chối, cười nói.

Mạc Phàm đáp, tắt kết nối với Thượng Quan Ngưng.

Na Di Bàn đã đưa tới, hắn có thể bắt đầu.

- Vô Phong sư thúc, có thể bắt đầu rồi.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên tinh quang, nói.

- Được!

Giọng Vô Phong vang lên trong hư không, một vòng xoáy xuất hiện trước người hắn, một giọng già nua khác vang lên.

- Tiểu Bất Tử, vào đi, ta dẫn con đến Ngạo Nhật Sơn Tông.

Mạc Phàm không tức giận, giọng nói này là của Chân Hư sư tổ, với thân phận của Chân Hư sư tổ, gọi hắn là Tiểu Bất Tử rất bình thường.

Hắn cung kính cúi đầu với vòng xoáy, đi vào bên trong, ánh sáng hoa mỹ lập tức lóe lên trước mắt hắn.

Những ánh sáng này chỉ lóe lên một cái, liền biến mất không thấy, một vòng xoáy khác xuất hiện trước người hắn.

Phía trước vòng xoáy này, một lão giả mang theo một thoát thai chi thể của ông và một đồng tử đứng ở đó.

- Con còn chuyện khác muốn xử lý không, Tiểu Bất Tử, nếu không thì chúng ta lập tức tới Ngạo Nhật Sơn Tông.

Lão giả hỏi.

- Con có một ngọc giản và một Na Di Bàn muốn giao cho Bạch Khởi của Bạch gia.

Mạc Phàm lấy một ngọc giản và Na Di Bàn ra.

- Không Nguyệt, con đi làm chuyện này giúp tiểu sư thúc con đi.

Lão giả nói, một vòng xoáy khác lập tức xuất hiện.

Đồng tử kia cúi đầu với lão giả, cầm Na Di Bàn và ngọc giản của Mạc Phàm tiến vào vòng xoáy kia.

- Tiểu Bất Tử, chúng ta đi thôi.

Lão giả xoay người vào trong vòng xoáy kia trước.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, thoát thai chi thể tiến vào trong cơ thể hắn, hắn tiến vào trong vòng xoáy theo.

Cuộc chiến, bắt đầu.