Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 904# 1




 

 

 

Chương: Không Liên Quan
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Nói xong, ý niệm Mạc Phàm vừa động, trên người hắn chớp lóe hào quang, dung mạo, kiểu tóc, y phục thay đổi, trong chớp mắt biến thành một người khác.

Tóc dài khẽ bay, khuôn mặt anh tuấn, cộng thêm áo cà sa đại diện cho đệ tử chữ lót “Bất” của Thần Nông Tông, lập tức khiến sắc mặt Không Vân thay đổi.

- Chuyện này, chuyện này…

- Đây là?

Anh ta không biết Mạc Phàm, nhưng sao anh ta có thể không biết bộ pháp y này, áo cà sa của Mạnh Bất Đồng sư phụ anh ta cũng như vậy.

Không chỉ là áo cà sa của đệ tử chữ lót “Bất”, còn là áo cà sa của Vô Cực Phong.

Có thể có bộ pháp y này, còn trẻ tuổi như thế, cho dù anh ta chưa từng gặp, cũng biết là ai.

- Không Vân bái kiến Bất Tử sư thúc.Không Vân sửng sốt một lát, trực tiếp quỳ trên đất.

Trước khi Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông có xung đột với sư phụ anh ta, tất nhiên là anh ta biết Mạc Phàm.

Ngoài ra nếu Ngô Danh là Mạc Phàm, vậy mọi chuyện đều thông rồi.

Bởi vì quả thật y đạo của Mạc Phàm còn cao hơn Mạnh Bất Đồng sư phụ anh ta.

- Đứng dậy đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Vừa rồi Không Vân đã đắc tội nhiều, sau khi Không Vân trở về sẽ lập tức tới Luật Pháp Đường lĩnh phạt, mong sư thúc chấp thuận.

Không Vân không dám dậy, nói.

Tuy Mạc Phàm bất hòa với sư phụ anh ta, nhưng là trưởng bối của anh ta, cho dù chuyện này tới chỗ sư phụ anh ta, anh ta vẫn không tránh khỏi bị phạt.

Huống chi vừa rồi anh ta không chỉ nói năng lỗ mãng với Mạc Phàm, bảo Mạc Phàm quỳ xuống xin lỗi, còn muốn Mạc Phàm không luyện đan nữa, đây gần như tương đương với khi sư diệt tổ, tội không thể tha thứ.

Ngoài ra vừa rồi Mạc Phàm còn cứu anh ta một mạng.

Không phải Mạc Phàm ra tay, cho dù anh ta không bị đan dịch hòa tan, cũng bị uy lực của bạo lô nổ hồn phi phách tán.

- Luật Pháp Đường thì không cần phải đi, đến Tư Quá Động, ba năm không được phép đi ra.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tuy tính tình của Không Vân này không tốt, nhưng bản tính không đến mức hư hỏng, đến Luật Pháp Đường, sẽ phá hủy con đường sau này của anh ta, không cần thiết làm như thế.

- Đa tạ sư thúc khoan hồng độ lượng.

Không Vân lạy Mạc Phàm vài cái, lúc này mới lau mồ hôi đầm đìa, đứng dậy đến phía sau Mạc Phàm, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám Thượng Quan Phi.

Phía đối diện, đôi mắt Thượng Quan Ngưng không ngừng đảo, trong đôi mắt đều là kinh ngạc.

- Ngô công tử, thực ra là Mạc đại sư của Thần Nông Tông sao?

Cô biết Ngô Danh không phải tên thật của Mạc Phàm, nhưng không ngờ Ngô Danh là người đứng đầu hải tuyển, còn nghiền ép Long Ngạo Thiên ở Đại Bỉ lấy được hạng nhất.

Nhưng cô suy nghĩ một lát, tất cả mọi chuyện đều thông rồi.

Ngô Danh là thông qua cô và Tử Yên tìm Vô Phong trưởng lão của Thần Nông Tông, thời khắc cuối cùng của hải tuyển, Vô Phong đè nặng Mạnh Sơn Hà đưa Mạc Phàm vào Thần Nông Tông.

Dựa vào điểm này, cô nên nghĩ Ngô Danh và Mạc Phàm là cùng một người.

- Thượng Quan tiểu thư, thân phận của ta hiện giờ, có đáng lấy ba viên Tứ Tượng Càn Khôn Đan hay không?

Mạc Phàm khẽ gật đầu, cười hỏi.

Không phải Thượng Quan Triển này cảm thấy thân phận của hắn thấp, chỉ có thể lấy Vạn Tượng Đan sao?

Vậy hắn để Thượng Quan Triển nhìn xem, thân phận của hắn thế nào.

- Đương nhiên là có, đương nhiên là có, Mạc đại sư lấy bốn viên Tứ Tượng Càn Khôn Đan đều không có vấn đề gì.

Thượng Quan Ngưng vô cùng cung kính nói.

Thân phận của Mạc Phàm còn cao hơn Không Vân, hơn nữa Mạc Phàm mới lấy hạng nhất Đại Bỉ, tuy địa vị không bằng Mạnh Bất Đồng, nhưng sau này ở Thần Nông Tông chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng.

Phải biết rằng, Mạc Phàm không chỉ có y đạo cao, chiến lực cũng rất kinh người.

Người như vậy, cho dù đặt ở đâu đều tỏa sáng.

- Vậy còn ngươi, Thượng Quan Triển?

Mạc Phàm dời mắt, nhìn về phía Thượng Quan Triển ngây ra như phỗng.

Vạn Tượng Đan, còn không bằng Niết Bàn Đan hắn luyện chế thành ở Viêm Dương Thành.

Muốn dùng mấy viên Vạn Tượng Đan đuổi hắn, nghĩ đơn giản quá nhỉ.

Thượng Quan Triển ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, trên gương mặt không còn chút huyết sắc.

Dù thế nào anh ta cũng không đoán được vận khí của Thượng Quan Ngưng tốt như vậy, có thể mời được đệ tử chữ lót “Bất” của Thần Nông Tông tới.

Hơn nữa cả quá trình anh ta đều không cho Mạc Phàm sắc mặt hòa nhã.

Thậm chí vừa rồi anh ta còn uy hiếp Mạc Phàm.

- Chuyện này, chuyện này…

- Làm sao bây giờ?

Không Vân thì dễ nói, vừa rồi anh ta thấy chết mà không cứu được, Không Vân chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể làm gì anh ta.

Dù sao Không Vân có bối phận thấp ở Thần Nông Tông, danh vọng cũng không cao.

Mạc Phàm thì khác, Mạc Phàm là đệ tử của chưởng môn Thần Nông Tông, như mặt trời ban trưa.

Không chỉ anh ta, bên cạnh anh ta, tươi cười trên mặt Thượng Quan Phi cũng biến mất không thấy, trên mặt là xanh mét.

Vừa rồi ông ta đã phủi sạch tất cả liên quan, nhưng kẻ ngốc như ông ta cũng có thể nhìn ra được, anh ta đang trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Cách làm này rất có tác dụng đối với một số người của thế lực nhỏ, những người đó vô cùng phẫn nộ, nhưng không thể làm được gì bọn họ.

Nhưng đối với Mạc Phàm, cách làm này giống như tìm đường chết.

- Xem ra, ngươi cũng không biết làm sao bây giờ, vậy ta nói cho ngươi làm sao bây giờ.

Mạc Phàm thấy Thượng Quan Triển không nói lời nào, lạnh lùng nói.

- Ta luyện đan giúp Thượng Quan gia ngươi, Thượng Quan gia ngươi lại có ý đồ ra tay với đệ tử của Thần Nông Tông, còn thấy chết mà không cứu đan đế mình thuê, cho nên tốt nhất là ngươi nên tới Luật Pháp Đường của Thần Nông Tông, có thể còn sống rời đi hay không ta không biết, nhưng ít nhất cả đời bị đệ tử Luật Pháp Đường của Thần Nông Tông theo dõi, đương nhiên ngươi có thể để người của Thượng Quan gia ra tay, nếu không thể giết sạch bọn ta, vậy không chỉ có ngươi xong rồi, e rằng Thượng Quan gia cũng xong rồi, ngươi nên suy xét một phen.

Thượng Quan Triển nhíu mày, nhìn thoáng qua đám đệ tử Thượng Quan gia trước người Mạc Phàm.

Không đợi anh ta mở miệng, vẻ mặt Thượng Quan Phi nịnh nọt, ôm quyền với Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh hiểu lầm rồi, Thượng Quan gia bọn ta là thế lực dưới trướng Thần Nông Tông, đâu dám ra tay với đệ tử của Thần Nông Tông, vừa rồi không phải là thấy chết mà không cứu, quả thật là thực lực có hạn, nếu không bọn ta chắc chắn sẽ ra tay kéo Không Vân đại sư trở về, ngoài ra nếu sớm biết Ngưng Nhi mời Mạc đại sư tới, Triển Nhi chắc chắn sẽ vô cùng cung kính với Mạc đại sư.

Việc đã đến nước này, ra tay là không có khả năng.

Mạc Phàm là người đứng đầu Đại Bỉ, có thể giết được Mạc Phàm hay không thì không nói, cho dù giết chết Mạc Phàm, Thần Nông Tông sẽ tra ra, tra tới đầu bọn họ, Thượng Quan gia bọn họ đợi bị diệt tộc đi.

Thượng Quan Ngưng có thể mời được Mạc Phàm, nói lên quan hệ không tệ, nếu là như vậy, chuyện này sẽ không có đường sống dịu đi.

- Không sai, không sai, vừa rồi là ta có mắt không tròng, không nhận ra Mạc đại sư tới, Thượng Quan Triển tạ tội với Mạc đại sư.

Thượng Quan Triển chớp mắt, nói tiếp.

Rõ ràng là cha đang tìm bậc thang, nếu anh ta không leo xuống bậc thang này, lát nữa anh ta muốn xuống cũng không xuống được.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.

Lúc Thượng Quan Triển uy hiếp hắn, Thượng Quan Phi không nói lời nào, hiện giờ lại mở miệng, trái lại thay đổi nhanh thật.

- Thượng Quan Phi, ta nhớ rõ ngươi vừa mới nói, con trai và con gái ngươi làm việc gì, đều không liên quan với ngươi, cũng không liên quan tới Thượng Quan gia ngươi đúng không?