Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 899# 1




 

 

 

Chương: Chu Tước Ra
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Không lâu sau, đám Mạc Phàm tới trước một sơn động.

Sâu trong sơn động, gần như thông hoàn toàn với một tòa đại sơn, nhìn hoàn toàn không tới tận cùng.

Đứng ở cửa động, gió nóng hít vào một hơi, giống như đang hô hấp.

Theo hô hấp, hỏa nhiệt chi khí càng ngày càng mạnh.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, thần thức lan tràn trong sơn động.

Giữa sơn động, một hỏa điểu dài hơn trăm mét lập tức xuất hiện trong Thức Hải của hắn.

Hỏa điểu này có chút tương tự Khổng Tước, nhưng to hơn nhiều, toàn thân là hỏa hồng.

Tuy tra xét thông qua thần thức, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cảm giác nóng cháy thông qua thần hồn.

- Là Chu Tước này sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Không sai, Chu Tước vạn năm này là con ở gần đây thích hợp nhất, không chỉ xung quanh ít Chu Tước hơn, còn cách Truyền Tống Trận tương đối gần, tiến lùi đều dễ hơn một chút.

Thượng Quan Ngưng giải thích.

Tuy Chu Tước không phải quần cư, nhưng đặc biệt bảo hộ đám yêu tộc.

Không ít người tới nơi này liệp sát Chu Tước, không phải không liệp sát được Chu Tước, mà là sau khi liệp sát xong còn chưa kịp mang đi, đã bị rất nhiều Chu Tước thiêu cháy.

- Đối với chúng ta mà nói là tiến lùi dễ dàng, nhưng đối với tiểu tử này thì chưa chắc, nếu tiểu tử này bị Chu Tước phát hiện, chỉ có hai khả năng là chết cháy hoặc ăn luôn.

Thượng Quan Triển cười mỉa nói.

Bọn họ cùng lắm là đứng đối diện Chu Tước, nhưng Mạc Phàm lại ở trong lòng Chu Tước, đã không thể dùng hứng mũi chịu sào để hình dung, nguy hiêm nhất chắc chắn là Mạc Phàm.

- Đúng rồi, nếu thất bại, phải bồi thường tổn thất cho Thượng Quan gia bọn ta.

Bọn họ vì chuyện này mà hao phí rất nhiều nhân lực vật lực, nếu như vì một Luyện Đan Sư cao cấp như Mạc Phàm dẫn đến thất bại, cha sẽ không bỏ qua cho Mạc Phàm, anh ta càng không.

- Triển Nhi, đừng hù dọa Ngô công tử như vậy, chỉ cần cố gắng là được.

Thượng Quan Phi nở nụ cười vô hại, nói.

- Có tin hay không tùy ngươi, dù sao những lời cảnh cáo ta đã nói hết rồi.

Thượng Quan Triển không quan tâm lắm, cười nói.

- Được rồi, Chu Tước sắp tỉnh lại, đều chuẩn bị một phen đi.

Thượng Quan Phi nheo mắt, lạnh lùng nói.

Thượng Quan Triển cảm nhận được Thượng Quan Phi không vui, không nói gì nữa.

Mấy Luyện Đan Sư lấy một số thứ như Trận Bàn ra, bố trí ở xung quanh, rất nhanh bao trùm cả ngọn núi và nơi gần đó ở bên trong.

Bên trong trận pháp, không chỉ có thể che đậy khí tức, còn có thể khiến âm thanh không thể truyền ra bên ngoài.

Mấy tu sĩ tu vi cao thì mặc trang phục phòng ngự, lấy các đồ tính tấn công ra chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Một đám người còn lại của Thượng Quan gia thì lùi về vùng đất an toàn.

- Tiểu tử, đến lượt ngươi, một Na Di Bàn khác ở chỗ đại tỷ ta, cho nên ngươi có thể yên tâm đi chịu chết đi.

Thượng Quan Triển cười nói.

Thượng Quan Ngưng nhíu chặt mày, trừng Thượng Quan Triển với vẻ hung dữ.

- Làm sao thế, đại tỷ, ta nói gì không đúng sao?

Thượng Quan Triển thấy vẻ mặt Thượng Quan Ngưng lạnh lùng, cười đắc ý nói.

Anh ta vốn không dễ dàng gì thúc đẩy hôn sự giữa Thượng Quan Ngưng và Long Ngạo Thiên, ai biết Long Ngạo Thiên chết trên Đại Bỉ, những chuyện làm trước đây đều uổng phí rồi.

Mấy ngày nay, làm thế nào khiến Thượng Quan Ngưng không vui, anh ta càng vui vẻ.

Vẻ mặt Thượng Quan Ngưng khó coi, nghiến răng, thu hồi ánh mắt, không để ý tới Thượng Quan Triển nữa.

- Ngô công tử phải cẩn thận, đừng quá miễn cưỡng, Chu Tước vạn năm này mạnh hơn những Chu Tước vạn năm thông thường một chút.

- Ta biết, ngươi cũng lui ra đi.

Mạc Phàm cười nhạt, nói.

Thượng Quan Ngưng đã dùng hết số đồ của mình, còn có thể nói với hắn đừng miễn cưỡng, chỉ dựa vào những lời này, hắn không thể thất bại.

- Được rồi.

Thượng Quan Ngưng khẽ gật đầu, lùi đến bên cạnh Thượng Quan Phi.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, trên người chớp lóe hào quang.

- Thần Ẩn!

Hai chữ vang lên, hào quang ở trên người hắn tắt đi, người cũng biến mất không thấy.

Lần này sắc mặt không ít người thay đổi, không chỉ Thượng Quan Triển, mấy tu sĩ Hợp Đạo kỳ luôn lưu ý Mạc Phàm cũng nhíu mày.

Mạc Phàm là một tu sĩ Nguyên Anh, thực lực cường thịnh thì có năng lực gì, vậy mà biến mất dưới mí mắt bọn họ.

Nếu không phải thấy một màn như vậy trước, bọn họ muốn đánh chủ ý với Vạn Thọ Đan trong tay Mạc Phàm đều không được.

Thượng Quan Phi cũng sửng sốt, hỏi:

- Không phải tiểu tử này chạy trốn đấy chứ?

- Bên đan sư kia có thể phóng Thôi Yêu Tán ra.

Bên trong cửa động, Mạc Phàm thản nhiên nói.

Thôi Yêu Tán có thể khiến yêu tộc tỉnh lại trước, có tác dụng tương tự với Chu Tước vạn năm, nếu tất cả đã bố trí xong, cũng tới lúc thả ra rồi.

Mấy đan sư ở bên ngoài nhíu mày, trên mặt hiện lên không vui.

Cho dù bọn họ là ai, cấp bậc đều trên đan sư cao cấp, có một số người còn là đan đế, khi nào đến lượt một Luyện Đan Sư cao cấp mở miệng.

- Tiểu tử, ta là đan đế, không cần một đan sư cao cấp như ngươi nhắc nhở, có thời gian rảnh rỗi, còn không bằng suy nghĩ nhiều một chút an ủi mình.

Đan đế kia lạnh lùng nói.

- Đan đế sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Chỉ là một đan đế, cũng kiêu ngạo như thế, không biết người này lấy đâu ra tự tin.

Hắn chẳng muốn tranh cãi với đan đế này, xoay người đi vào trong sơn động.

Bên ngoài sơn động, những người đó không quan tâm Mạc Phàm có ở vị trí thích hợp hay không, mỗi người lấy một thứ như lư hương ra, đặt lên trên mặt đất, hương khí lập tức lan tràn vào trong sơn động.

Hương khí này mới vào sơn động, hô hấp trong sơn động lập tức dừng lại.

“Chiêm chiếp!” Một tiếng phượng minh vang lên, hỏa diễm màu cam mênh mông từ trong sơn động mà ra, giống như núi lửa bùng nổ.

Ngay sau đó.

Một đạo hồng quang lóe lên từ trong sơn động, Chu Tước toàn thân nhiễm hỏa diễm hừng hực xuất hiện bên ngoài sơn động, trong đôi mắt tràn đầy giận dữ, nhìn chằm chằm đám Thượng Quan Phi.

- Đám nhân loại các ngươi, đúng là không biết sống chết, vậy mà dám đánh chủ ý với bản tôn, đều chết hết cho ta.

Chu Tước giang rộng cánh, lực kéo cường đại lập tức xuất hiện, núi đá ở xung quanh đều tụ tập chỗ Chu Tước.

Hỏa tiễn như linh vũ của Phượng Hoàng lập tức chi chít, che kín mỗi không gian.

Chu Tước khẽ vỗ cánh, gió to nổi lên, hỏa vũ đầy trời đất hạ xuống.

Nhưng không đợi những hỏa vũ này hạ xuống, Trận Bàn đám người bố trí lúc trước đột nhiên sáng lên, từng đạo tỏa liên bỗng nhiên xuất hiện hoành thất thụ bát, khóa Chu Tước ở bên trong.

Đồng thời, bóng dáng những cao thủ chớp lóe, đến trước người Chu Tước.

Một người trong đó lấy một tấm lưới to ra, trên lưới lóe lên ngôi sao, che khuất Chu Tước.

Một số người khác thì lấy thứ như băng chùy tràn đầy phù văn ra, đâm mạnh vào trong cơ thể Chu Tước.

Đây là biện pháp tốt nhất đối phó Chu Tước, Lạc Phượng Võng và Tỏa Phượng Chuy, cho dù là Phượng Hoàng gặp những thứ này cũng e ngại ba phần, càng không nói tới Chu Tước.

Hai thứ này rơi xuống người Chu Tước, hỏa diễm trên người Chu Tước lập tức tắt đi, khí tức cũng yếu đi rất nhiều, vốn không thể so sánh được với lúc vừa thức tỉnh.

Ngay lúc này, Thượng Quan Triển thấy Chu Tước bị khóa, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói:

- Tiểu tử, còn không nhanh ra tay?