Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 896# 1




 

 

 

Chương: Vạn Nguyên Thạch Chi Uy
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Nếu Mạc Phàm dùng Tạo Hóa Thạch khởi động binh khí của Tạo Hóa Môn, Vô Phong sẽ không có phản ứng lớn như vậy.

Trên người Mạc Phàm, chắc chắn có truyền thừa của Tạo Hóa Môn.

Như vậy ông ta đợi Mạc Phàm bị Thanh Hư mang đi thôi.

Một khi Thiên Đạo Cung xác nhận trên người có truyền thừa của Tạo Hóa Môn, cho dù là Thần Nông Tông cũng không báo thù, trừ phi Thần Nông Tông muốn như Tạo Hóa Môn.

- Tiểu tử, còn không nhanh thả Nguyên Anh của ngươi ra?

Long Tại Uyên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười nói.

Xung quanh, sắc mặt đám Vô Trần, Bắc Ly Nam Bình khó coi, nhưng không nói gì.

Tuy bọn họ nợ ân tình của Mạc Phàm, nhưng chuyện dính dáng tới Thiên Đạo Cung, đều là chuyện không nhỏ, cho dù thực lực của Thanh Hư không mạnh cũng vậy.

- Ngươi chắc chắn muốn xem Nguyên Anh của ta sao?

Mạc Phàm nhướn mày, hỏi.

- Ngươi dám cho xem không?

Long Tại Uyên âm dương quái khí nói.

- Ta có thể thả Nguyên Anh của ta ra, nhưng nếu không có vấn đề gì, ta hi vọng Thanh Hư đạo trưởng đến Ngạo Nhật Sơn Tông một chuyến, điều tra một người tên là Long Ngạo Tuyệt, cũng xem Nguyên Anh của người này một phen, ngươi dám không, Long Tại Uyên?

Mạc Phàm cao giọng hỏi.

Long Ngạo Tuyệt là đại đồ đệ của Long Tại Uyên, nghe nói cũng là con riêng của ông ta.

Kiếp trước Long Ngạo Thiên trải qua chuyện với hắn, thanh danh như mặt trời lặn phía tây, nhưng Long Ngạo Tuyệt nhanh chóng như mặt trời ban trưa, trở thành môn chủ kế tiếp của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Long Ngạo Tuyệt này cũng cầm truyền thừa của Tạo Hóa Môn, lúc này mới không tham gia Đại Bỉ, thiên phú không kém Long Ngạo Thiên.

Chỉ cần Long Tại Uyên dám chơi, hắn có thể phóng Nguyên Anh ra.

Mạc Phàm mới mở miệng, tươi cười trên mặt Long Tại Uyên cứng đờ.

- Tiểu tử, ngươi đừng ngậm máu phun người.

- Long Tại Uyên, ngươi kích động như vậy làm gì, ta còn nghe nói sư đệ ngươi Long Tại Thiên có Tạo Hóa Thái Dương Ấn, thất đệ ngươi Long Tại Trần cũng có một bộ Tạo Hóa Sơn Hành Giáp.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Hắn không biết vì sao lúc này Thanh Hư mới tới, thông thường thiên sứ giám sát đều ở trước khi bắt đầu diễn ra Đại Bỉ.

Hắn không nhìn thấy thiên sứ giám sát, lúc này mới lấy Cửu Tinh ra.

Nhưng mà không có vấn đề gì, Long Tại Uyên vẫn chưa từ bỏ ý định, vậy thì tiếp tục.

Lần này sắc mặt Long Tại Uyên xanh mét.

Những chuyện này đều là bí mật của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, cho dù là Vô Cực cũng chưa chắc đã biết, Mạc Phàm là một tiểu tử Hạ giới thật sao?

- Tiểu tử, sao ngươi biết?

- Ta vốn không biết, nhưng bây giờ biết rõ rồi, hơn nữa Thanh Hư đạo trưởng cũng biết rồi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

Mắt Long Tại Uyên mở to, lập tức biết được mình lỡ lời.

- Tiểu tử, ngươi đang đùa giỡn ta sao?

- Có phải đùa giỡn ngươi hay không, tự ngươi biết rõ, nhưng ngươi dám chơi không?

Mạc Phàm không sợ chút nào, thản nhiên nói.

Long Tại Uyên nhíu mày, đôi mắt khẽ đảo.

Trên người Mạc Phàm có vấn đề là chắc chắn, chỉ cần tra Nguyên Anh một phen, chắc chắn có thể biết.

Nhưng Mạc Phàm đối mặt với Thanh Hư mà vẫn bình tĩnh như thế, chuyện này có chút không bình thường.

Nhỡ đâu không tra được, Ngạo Nhật Sơn Tông ông ta sẽ gặp phải vấn đề như vậy.

- Long Tại Uyên, ngươi không dám sao, nếu không dám, ta phải về Thần Nông Tông với sư thúc ta rồi, nếu Thanh Hư đạo trưởng muốn tra, mời tra mấy người kia của Ngạo Nhật Sơn Tông trước, sau đó lại tới Thần Nông Tông bọn ta, ta sẽ đợi ngươi.

Mạc Phàm thấy Long Tại Uyên do dự, nói với vẻ khinh thường.

Đám Vô Trần nghe thấy lời Mạc Phàm nói, lập tức thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên.

Có Ngạo Nhật Sơn Tông làm đệm lưng, quả thật không có vấn đề gì.

Lần này Long Tại Uyên bê tảng đá, tự đập vào chân mình rồi.

Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, trong đôi mắt phiếm sắc bén nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Tiểu tử, đừng vội đi như thế chứ, ngươi cảm thấy Long Tại Uyên ta, tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, sẽ sợ một tiểu tử hậu bối sao?

Mạc Phàm đã nói ra người của Ngạo Nhật Sơn Tông, cho dù ông ta không đánh cược với Mạc Phàm một lần, Thanh Hư vẫn sẽ tới Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ một chuyến.

Trái phải đều như vậy, không bằng chơi với Mạc Phàm một lát.

Nhỡ đâu Mạc Phàm chơi chiến đấu vườn không nhà trống với ông ta, ông ta xem Mạc Phàm làm sao bây giờ.

- Phóng Nguyên Anh của ngươi ra, nếu không phải Tạo Hóa Chi Anh, Thanh Hư sẽ tới Ngạo Nhật Sơn Tông với ta một chuyến.

Trong mắt Long Tại Uyên lóe lên tinh quang, nói tiếp.

Long Tại Uyên mới mở miệng, đám Vô Trần nhíu mày, trong mắt hiện lên do dự.

Khả năng Mạc Phàm chơi chiến thuật tâm lý với Long Tại Uyên là rất cao, đánh cược Long Tại Uyên không dám chơi, thua không chịu nổi.

Hiện giờ Long Tại Uyên dám đánh cược, vậy thì không ổn rồi.

- Ngươi chắc chắn?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hỏi.

- Tiểu tử, đừng nói linh tinh nữa, nhanh thả Nguyên Anh của ngươi ra đi, tốt nhất là ngươi nên che giấu kỹ một chút, nếu không bị điều tra ra, đợi sống qua ngày tới chết dưới chân núi Thiên Đạo Cung đi.

Long Tại Uyên cười mỉa nói.

Phàm là người bị Thiên Đạo Cung điều tra ra, đều được giam ở dưới chân núi Thiên Đạo Cung, Thạch Hầu trước đó vẫn còn bị đè ở phía dưới, đã hai ngàn năm.

Tuy không chết, nhưng sống không bằng chết.

- Vậy ngươi mở to hai mắt nhìn cho kỹ.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nói xong, ý niệm của hắn vừa động, Nguyên Anh của hắn bay từ đỉnh đầu ra, trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, cuối cùng hạ xuống vai hắn.

Nguyên Anh lúc trước là màu bạc phiếm tử quang, hiện giờ biến thành màu đen, trong màu đen cũng mang theo tử quang nhạt.

- Đây là Thái Ất Tiên Anh, chẳng trách tiểu tử này mạnh như vậy.

Có người thấy Nguyên Anh của Mạc Phàm, không khỏi kêu lên.

Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên là Tử Sắc Tiên Anh, Thái Ất Tiên Anh của Mạc Phàm vẫn cao cấp hơn.

Như vậy, Long Ngạo Thiên thua trên tay Mạc Phàm không thiệt thòi.

Nhìn thấy Nguyên Anh này, đám Vô Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tạo Hóa Chi Anh, đều có Tạo Hóa Ấn rất rõ, trên Nguyên Anh của Mạc Phàm không có, chuyện này chứng minh Mạc Phàm không có liên quan tới Tạo Hóa Môn.

Mắt Long Tại Uyên mở to, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.

Nguyên Anh của Mạc Phàm, thực ra là Nguyên Anh bình thường.

Như vậy ông ta thua rồi.

Không chỉ thua một lần, còn thua hai lần liên tục.

Ông ta vốn chỉ cần nghĩ biện pháp cứu sống Long Ngạo Thiên, hiện giờ đệ tử và hai vị sư huynh của ông ta đều gặp phải phiền phức không nhỏ, phiền phức này còn đến từ Thiên Đạo Cung.

- Tiểu tử, ta không tin ngươi không có liên quan gì với Tạo Hóa Môn, phóng thần hồn ra để Thanh Hư sưu hồn đi.

Long Tại Uyên không cam lòng nói.

- Long tông chút, ít ngày nữa ta sẽ tới Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.

ế ể ấ ế ấThanh Hư hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Long Tại Uyên, Thủy Tinh Môn thất thải mở ra, bóng dáng ông ta nhoáng lên một cái, biến mất trong Thủy Tinh Môn.

Vừa rồi ông ta nói bảo Mạc Phàm thả Nguyên Anh ra, lúc này lại lật lọng, là tự phá lời hứa.

Sưu thần hồn, cho dù ông ta muốn, Vô Phong cũng không cho, dù sao trong thần hồn có rất nhiều thứ không thể để ngoại nhân biết.

Mặt Long Tại Uyên xám như tro tàn, sắc mặt khó coi vô cùng.

Không đánh chết Mạc Phàm được, báo thù cũng không thành, còn bị Thiên Đạo Cung kiểm tra.

- Chuyện này…

- Mạc Phàm, ta “đợi ngươi ở Ngạo Nhật Sơn Tông”.

Long Tại Uyên trừng Mạc Phàm một cái, nói câu này xong thì xoay người rời đi.