Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 894# 1




 

 

 

Chương: Trả Lại
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Bên ngoài trận pháp, gần như mọi người sục sôi trong lòng, nhìn chằm chằm lôi đài.

Long Ngạo Thiên vốn đột phá trong lâm nguy, thần đạo xông qua cửa trăm mét.

Như vậy người chết sẽ là Mạc Phàm.

Nhưng Mạc Phàm lấy bán tiên khí trận binh ra, lần này Long Ngạo Thiên thật sự phải chết trên đường thông tới thần đạo 100 mét rồi.

Hào quang giằng co khoảng nửa khắc, lúc này lôi đài mới yên tĩnh lại, quang hoa tán đi.

Bên cạnh lôi đài, Thiên Ma Thuẫn bị chém, Thiên Ma Đao đứt thành từng đoạn.

Hai cánh tay Long Ngạo Thiên đều bị nổ hủy, trên người không có chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều là vết thương khủng bố, hữu khí vô lực ngồi dưới đất.

Trước người Long Ngạo Thiên, một tay của Mạc Phàm cầm Bát Phi, chỉ về phía cổ Long Ngạo Thiên.

- Long Ngạo Thiên, ngươi muốn nhận thua không?

- Ngạo Thiên, nhận thua đi.

Trên đài cao, Long Tại Uyên thấy Long Ngạo Thiên không chết, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Long Ngạo Thiên thua là kết cục đã định, Long Ngạo Thiên không chỉ bị phế hai tay, cơ thể trải qua ba kích, cũng sắp tới tan vỡ.

Nhất là một kiếm vừa rồi, e rằng linh hồn cũng bị thương không nhẹ.

Nhưng chỉ cần có thể sống sót, trải qua nhiều đả kích như vậy, thực lực của Long Ngạo Thiên sẽ còn tăng mạnh.

Nhận thua thì nhận thua, không có gì đáng ngại.

Trên lôi đài, Long Ngạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt không chỉ không có chán nản vì bại bởi Mạc Phàm, trái lại hơi nhếch miệng cười.

- Ta nhận thua.

Nghe thấy lời Long Ngạo Thiên nói, Long Tại Uyên hơi nhếch miệng, chậm rãi đứng dậy.

- Các vị, sau này chúng ta còn gặp lại.

Tuy không lấy được thứ nhất, nhưng một thế hệ thiên tài này là Long Ngạo Thiên rồi.

Chỉ cần Long Ngạo Thiên không chết, bọn họ vẫn thắng.

Sắc mặt Bắc Ly Nam Bình khó coi, nhìn thoáng qua lôi đài, trong mắt ông ta lóe lên sắc bén, nhưng không có biện pháp.

Long Ngạo Thiên nhận thua, bọn họ chỉ có thể âm thầm chịu đựng, bao gồm cả Thần Nông Tông, Lam Dương cũng chỉ có thể vô duyên vô cớ bị Long Ngạo Thiên giết chết.

Nhưng mà…

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhưng không có ý lấy Bát Phi ra, hỏi:

- Ngươi chắc chắn muốn nhận thua à?

- Mạc Phàm, ngươi vẫn còn bất mãn à, có phải muốn ta nhận thua hai lần không, được thôi, ta không phải đối thủ của ngươi, ta thật sự nhận thua, như vậy được chưa?

Ánh mắt Long Ngạo Thiên phát lạnh, hỏi.

Chỉ là nhận thua mà thôi, anh ta không thấy mất mặt.

Chỉ cần có thể sống sót, lần sau sẽ giẫm lên mặt Mạc Phàm khiến Mạc Phàm thua tâm phục khẩu phục.

Cho dù không phải đối thủ của Mạc Phàm, người phụ nữ của Mạc Phàm còn ở trong tay anh ta, anh ta chinh phục người phụ nữ của Mạc Phàm, cũng là người thắng.

- Nhận thua thì nhận thua, nhưng ở đây ta có ba cơ thể, ngươi muốn nhận thua với cơ thể nào?

Mạc Phàm hỏi.

Không đợi Long Ngạo Thiên trả lời, Bát Phi trong tay hắn đã đâm vào cổ họng Long Ngạo Thiên.

“Hu hu hu…” Long Ngạo Thiên lập tức nói mơ hồ không rõ, tươi cười như kẻ điện trên mặt cũng biến mất, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Rõ ràng là Mạc Phàm đang lặp lại hành động anh ta mới làm, anh ta giết đám Vương Dương như vậy, hiện giờ Mạc Phàm đang trả lại hết.

Như vậy thì đáng sợ rồi.

Không chỉ anh ta, vẻ mặt Long Tại Uyên cũng thay đổi, một thanh kim kiếm xuất hiện trong tay ông ta.

- Mạc Phàm, ngươi dám.

Ông ta thân là tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, nếu không nhìn ra Mạc Phàm muốn làm gì, đã không thể thành tông chủ.

Nhưng ông ta còn chưa rời khỏi đài cao.

Bắc Ly Nam Bình của Chân Võ Tiên Cung, Trương Đạo Thiên của Đạo Môn, thánh giả Ly Tử của Thánh Môn và Bạch Khởi của Bạch gia cùng chắn trước người ông ta.

Vô Phong thì đứng phía sau không xa, vẻ mặt lạnh nhạt.

- Sao thể, Long Tại Uyên, ngươi muốn làm gì, ta nhớ rõ ngươi vừa mới nói với ta một câu như vầy, trên lôi đài có ba người, chỉ có mình Tiểu Thiên của Bạch gia ta nhận thua, cho nên không thể mở lôi đài ra, hiện giờ trên lôi đài có ba Mạc Phàm, hai giả một thật, vừa rồi Long Ngạo Thiên không nói là nhận thua với Mạc Phàm nào, như vậy lôi đài cũng không thể mở ra, dù sao chỉ nhận thua với bản thể của Mạc Phàm mới thật sự là nhận thua.

Bạch Khởi lạnh lùng nói, trả lại những lời Long Tại Uyên nói cho Long Tại Uyên.

- Bạch Khởi, ngươi?

Vẻ mặt Long Tại Uyên ngây ngốc, lập tức á khẩu không trả lời được.- Những lời này không phải ngươi mới nói à, nếu không phải ngươi mới nói, vậy ngươi tiến về trước đi, Bạch Khởi ta tạm thời không phải đối thủ của ngươi, ta cũng không ngăn cản ngươi, ngươi đi về trước thử một lần đi?

Bạch Khởi cười lạnh lùng, nhường vị trí, lộ ra Vô Phong cách đó không xa.

Vừa rồi Bạch Tiểu Thiên chết trên tay Long Ngạo Thiên như vậy, tuy linh hồn được Mạc Phàm cứu, nhưng có cơ hội báo thù như thế, sao anh ta có thể bỏ qua?

Long Tại Uyên nhìn thoáng qua Vô Phong, đôi mắt khẽ đảo, nhìn về phía Vô Trần.

- Vô Trần, các ngươi muốn hợp lực diệt đệ tử thiên tài của Ngạo Nhật Sơn Tông ta sao?

Vô Trần khẽ thở dài, đứng dậy nói.

- Long tông chủ, chụp cái mũ này lên đầu ta có chút không thích hợp lắm đâu, nếu vừa rồi ngươi không nói những lời này, sẽ không có chuyện như bây giờ, hữu nhân tất hữu quả, ngươi cảm thấy thế nào?

Vô Trần thản nhiên nói.

Sắc mặt Long Tại Uyên xanh mét, quả thật ông ta vừa cưỡng từ đoạt lý, mới có vấn đề hiện giờ.

Nhưng bảo ông ta nhìn Long Ngạo Thiên bị Mạc Phàm giết sao?

Long Ngạo Thiên chết, Đại Bỉ lần này thật sự là thua cả ván bài.

- Quả thật vừa rồi ta nói như vậy, nhưng nếu nhận thua với bản thể của Mạc Phàm mới tính là nhận thua, thì hơi cưỡng từ đoạt lý rồi?

- Vừa rồi Bạch Tiểu Thiên nhận thua, nhưng vẫn bị giết chết, Long tông chủ nói phải ba người nhận thua mới được, coi như là vì lấy cớ để Long Ngạo Thiên giết người, đều là cưỡng từ đoạt lý đúng không, còn gì là phân cao thấp nữa?

Trong mắt Vô Trần lóe lên sắc bén, nói.

- Vô Trần, ngươi.

Lần này Long Tại Uyên không biết phải nói gì.

- Long tông chủ đừng gấp, đám Bạch Tiểu Thiên bị Long Ngạo Thiên giết, nhưng Mạc Phàm sẽ không giết Long Ngạo Thiên cũng không biết chừng.

Vô Trần lạnh nhạt nói.

Long Tại Uyên hừ lạnh một tiếng, không cãi với đám Vô Trần nữa.

Chuyện đã tới bước này, chết ở trên tay Long Ngạo Thiên đâu chỉ mấy chục người.

Long Ngạo Thiên thắng thì không sao, những người này chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Nhưng hiện giờ, cho dù ông ta nói rách miệng, chỉ sợ những người này sẽ không tin tưởng.

Nếu ông ta dám cố chấp cướp đoạt, e rằng không chỉ Vô Phong, Vô Trần, Bạch Khởi sẽ ra tay, không ít người ở đây cũng trút giận lên người ông ta.

Lúc đó, không còn là vấn đề Long Ngạo Thiên không sống được nữa.

Mọi người dời mắt, lúc này mới nhìn về phía lôi đài.

Trên lôi đài, Mạc Phàm phế yết hầu của Long Ngạo Thiên, một tay khác của hắn với vào trong mi tâm của Long Ngạo Thiên.

Lúc rút tay ra, không chỉ một con mắt được hắn lấy ra, còn có cả Thần Nông Phù nữa.

Hắn không sốt ruột đối phó Long Ngạo Thiên, mà nhìn về phía Long Tại Uyên.

- Long Tại Uyên, trả Tiểu Tuyết bình yên vô sự cho ta, ta có thể không khiến Long Ngạo Thiên hồn phi phách tán.