Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 891# 2




 

 

 

Chương: Trận Chiến Cuối Cùng (2)
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Không phải Mạc Phàm muốn dùng huyết mạch Hồng Liên trao đổi Tiểu Tuyết sao, nghĩ đơn giản quá rồi.

Mạc Phàm dám hủy huyết mạch và mắt, anh ta chỉ có thể khiến Mạc Phàm hối hận vì đã làm thế.

Mạc Phàm nheo mắt, trong đôi mắt vốn là sắc bén, lập tức sắc bén hơn nhiều.

- Ta cũng nói với ngươi hai chuyện, thứ nhất, Tiểu Tuyết, ta sống hay chết, bất luận thế nào ngươi đều không chiếm được.

Người như Long Ngạo Thiên, cũng muốn nhuộm bẩn Tiểu Tuyết, nghĩ đơn giản quá rồi.

Cho dù hắn bại bởi Long Ngạo Thiên, hắn cũng có biện pháp khiến Long Ngạo Thiên không dám động vào Tiểu Tuyết, còn ngoan ngoãn giao Tiểu Tuyết ra.

- Thứ hai, thần đạo của ngươi chỉ có thể đến 99 mét, đã đến đỉnh rồi, bởi vì ngươi sắp chết, người nào dám báo thù cho ngươi, người đó cũng phải chết.

- Vậy sao, vậy ta xem ngươi có bản lĩnh này không.

Long Ngạo Thiên cười nham hiểm, chân khẽ di chuyển, lôi đài chấn động, trực tiếp đến bên cạnh Mạc Phàm, tốc độ như ánh sáng, nhanh vô cùng.

Anh ta không có động tác gì vượt tưởng tượng, trên nắm tay chỉ xuất hiện từng vòng dao động mạnh, lập tức đánh về phía Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không tránh né, năm ngón tay hắn nắm chặt, kinh văn tương tự Lam Dương sử dụng lưu chuyển trên nắm tay hắn, một quyền nghênh đón tới.

Hai quyền chạm nhau, không gian chấn động, quang mang chói mắt tỏa ra.

Mạc Phàm nhíu mày, lùi về phía sau hai bước, cơ thể mượn lực của Long Ngạo Thiên bay lên trời, chân như chiến phủ quét về phía Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên cười khẽ, trong mắt lóe lên thất vọng.

- Vẫn là công pháp của Vô Địch, ngươi chỉ như vậy mà thôi.

Anh ta còn tưởng Mạc Phàm rất mạnh, ngoại trừ y thuật ra, cơ thể Mạc Phàm coi như không tệ, nhưng lực lượng vẫn có chênh lệch nhất định với anh ta.

Không chỉ như vậy, Mạc Phàm dùng công phu quyền đạo, nhìn thì khác Lam Dương, thực ra vẫn là công pháp của Vô Địch, chẳng qua được Mạc Phàm cải biến hình thái mà thôi.

Chỉ có trình độ như vậy, Mạc Phàm thua rồi.

Anh ta không lơ là, lấn người mà lên, một bước đến chỗ trống của Mạc Phàm, hai nắm đấm lấy góc độ quỷ dị và tốc độ rất nhanh đánh về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm không hoảng loạn, thân hình như tia chớp né tránh, quả đấm lại không khách sáo chút nào đấu với Long Ngạo Thiên, âm thanh bùm khác biệt vang lên.

Rõ ràng hai người là tu sĩ, lúc này lại như hai võ giả thế gian đấu quyền cước.

Nhưng không ai ở đây dám xem thường hai người.

Hai người nhìn như so quyền cước, chỉ vì không gian trên lôi đài được củng cố, quyền cước bọn họ thi triển ra đều có hạn, nếu ở một vùng sơn hải, xung quanh sớm đã thành một vùng hoang tàn rồi.

Ngoài ra hai người đều cố gắng đè đạo và linh khí của mình, như vậy mới có uy lực càng cường đại.

Nhưng rất nhanh, không ít người vẫn nhíu mày.

Không nói tới công phu quyền cước của hai người, Mạc Phàm và Long Ngạo Thiên đấu 3 phút, đây là thời gian quá lâu đối với tu sĩ đứng trước mặt Long Ngạo Thiên.

Tuy thỉnh thoảng Mạc Phàm có thể đánh lui Long Ngạo Thiên, nhưng rõ ràng là Mạc Phàm yếu hơn Long Ngạo Thiên một chút, cho dù là đạo, hay thực lực bản thân đều như vậy, Mạc Phàm vẫn thua.

“Bùm” một tiếng, một quyền của Long Ngạo Thiên đánh lùi Mạc Phàm, dừng lại.

Anh ta phủi dấu chân Mạc Phàm để lại trên quần áo, trong mắt hiện lên không kiên nhẫn.

- Phàm nhân đúng là phàm nhân, chỉ có chút bản lĩnh đó, nếu ngươi chỉ có như vậy, vậy thì kết thúc đi.

Anh ta vốn định thử Mạc Phàm, xem Mạc Phàm có thể khiến anh ta bất ngờ hay không, nhưng ba phút trôi qua, Mạc Phàm vẫn không thể lấy ra lực lượng khiến anh ta cảm thấy hứng thú.

Nếu Mạc Phàm chỉ có bản lĩnh này, vẫn nên giải quyết Mạc Phàm thì hơn.

Đối diện, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cũng dừng lại, tán đi kinh văn trên tay.

- Long Ngạo Thiên, ngươi cũng khiến ta thất vọng rồi.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, hai đạo bạch quang bay từ trong cơ thể hắn ra, hóa thành hai bóng dáng giống hắn như đúc đứng ở hai bên, đi về phía trái phải của Long Ngạo Thiên.

Hai bóng dáng này vừa xuất hiện, vẻ mặt không ít người thay đổi.

- Đây là thoát thai chi thể sao?

Có người mắt mở to, hỏi.

Nếu là phân thân hoặc Thân Ngoại Hóa Thân thì không có gì, phân thân và Thân Ngoại Hóa Thân đều không hoàn chỉnh, thực lực có hạn.

Nhưng thoát thai chi thể thì khác, không cần bản thể khống chế, có thể tự mình đối địch.

- Là thoát thai chi thể có thực lực tương đương với bản thể của cậu ta.

Có người bổ sung thêm.

Thông thường thoát thai chi thể yếu hơn bản thể rất nhiều, nhưng thoát thai chi thể của Mạc Phàm có thể tương đương với bản thể, hơn nữa tu đạo khác nhau.

Tu sĩ bình thường tu đến hậu kỳ có lẽ có thể đạt tới tình trạng của Mạc Phàm, dù sao thời gian còn đó.

Mạc Phàm là một tu sĩ Nguyên Anh, vậy mà hai thoát thai chi thể có thực lực tương đương với bản thể.

Ngay cả Long Ngạo Thiên cũng nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc, nhưng lập tức biến mất.

- Đám Trương Thiên Phong đều đã chết, ngươi cho rằng ngươi có ba, thì thắng được ta sao?

- Không phải ba, mà là bốn.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Bên trong một con mắt của hắn xuất hiện liên hoa huyết sắc, một tiếng long ngâm lập tức vang lên, tàn hồn Ma Long được phong ấn trong mắt hắn bay từ sâu trong liên hoa ra.

Hào quang màu đen chớp lóe, tàn hồn Ma Long tới trước người Long Ngạo Thiên.

- Còn nữa, ngươi khiến ta vô cùng thất vọng, về phần tại sao, lát nữa ngươi sẽ biết, bạo!

Mạc Phàm khẽ quát, nói.

Hắn chỉ dùng bản thể giao đấu với Long Ngạo Thiên, là vì thử thực lực của Long Ngạo Thiên, tuy Long Ngạo Thiên cũng ôm tâm tư thử, nhưng Long Ngạo Thiên không thể khiến hắn trọng thương lúc này.

Nếu là như vậy, Long Ngạo Thiên yếu hơn hắn nghĩ nhiều, cũng có khả năng hắn mạnh hơn hắn nghĩ nhiều.

Chữ “bạo” vừa vang lên, cánh của tàn hồn Ma Long co rụt lại, bùng nổ trên người Long Ngạo Thiên.

“Bùm!” Âm thanh như vạn tấn thuốc nổ nổ mạnh vang lên, chấn đắc khiến màng tai không ít người đau nhức.Nhưng mà.

Giữa tự bạo, Long Ngạo Thiên ngoại trừ y phục trên người bị nghiền nát, lộ ra bắp thịt, thì không có chút thương tổn.

Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, cười khinh thường.

- Chút tàn hồn đó, cũng muốn đánh bại ta, nghĩ đơn giản quá rồi, thứ đó chỉ có thể hủy quần áo của ta mà thôi, ngươi đã bắt đầu ra tay, vậy ta cũng trả lại ngươi.

Long Ngạo Thiên lạnh lùng nói, một tay của anh ta vươn ra, một thái dương lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay anh ta.

Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, giống như sớm dự đoán được sẽ như vậy.

Ma Long tự bạo có thể khiến hắn nổi tiếng trên hải tuyển, nhưng muốn đối phó Long Ngạo Thiên thì kém không ít.

Chỉ là hắn không tính toán dùng Ma Long tự bạo thương tổn tới Long Ngạo Thiên.

Hai ngón tay của bản thể hắn dựng thẳng trước người, miệng thốt ra âm phù cổ xưa, trên người Long Ngạo Thiên lập tức xuất hiện Ma Văn màu đen.

Những Ma Văn màu đen này vừa xuất hiện, cơ thể Long Ngạo Thiên không thể nhúc nhích như không khống chế được.

Sắc mặt Long Ngạo Thiên thay đổi, trên người lập tức đại phóng kim quang.

Mạc Phàm cười nhạt, không sợ Long Ngạo Thiên tránh thoát được, chậm rãi đi tới bên cạnh Long Ngạo Thiên.

- Ta sẽ báo thù cho Lam Dương sư huynh trước.