Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 890# 1




 

 

 

Chương: Toàn Diệt
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Anh ta vừa dứt lời, trong chớp mắt đóa liên hoa kia to gấp mấy chục lần, từ to bằng lòng bàn tay, biến thành đóa liên hoa huyết sắc có kích cỡ không khác lôi đài, bao phủ cả bầu trời trong lôi đài.

Trên lôi đài lập tức im lặng lại.

Cảm giác áp lực quỷ dị, khiến người ta có cảm giác như ngày tận thế.

- Lập tức nhận thua, Tiểu Thiên.

Bạch Khởi nhíu mày, lạnh lùng nói.

Hồng Liên Diệt Thế, trái lại anh ta không sợ, Bạch Đồng Tử của anh ta liếc một cái là đủ.

Nhưng đám Bạch Tiểu Thiên không phá Hồng Liên Diệt Thế, trái lại dùng phòng ngự, cơ hội tốt như vậy mà bọn họ bỏ lỡ, bọn họ thua chắc rồi.

Đợi lực lượng của Hồng Liên Diệt Thế bùng nổ ra, bọn họ sẽ không có cơ hội nhận thua.

Không chỉ như vậy, thủ đoạn bọn họ chuẩn bị sống lại lúc trước cũng không có tác dụng.

ấ ế ể ếNhất là nếu để Mạc Phàm cũng chết, càng thêm khó làm.

Muốn cứu người chết dưới Hồng Liên Diệt Thế, chỉ có thể là Mạc Phàm có được huyết mạch Hồng Liên.

Cho dù Long Ngạo Thiên chiếm được mắt của Hồng Liên Nhất Mạch, cũng không có biện pháp lấy linh hồn trong địa ngục Hồng Liên.

Bạch Tiểu Thiên nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ do dự.

Ba bọn họ cùng đối phó Long Ngạo Thiên, cuối cùng vẫn phải chịu thua, sau này thanh danh của Bạch gia mất sạch rồi.

Nhưng anh ta có thể chống đỡ được Hồng Liên Diệt Thế sao?

Anh ta liếc mắt nhìn Bạch Khởi trên đài cao một cái, mấy chữ truyền ra khỏi miệng anh ta một cách gian nan.

- Ta, nhận thua.

Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, trên mặt xuất hiện nụ cười khinh thường.

- Bạch gia chỉ như vậy thôi sao, Bạch Tiểu Thiên, ngươi thật sự muốn chịu thua, không cần thử sao?

Không phải Bạch gia rất bá đạo à, Đồng Tử Thuật vô song, liếc mắt một cái có thể bộc phát ra uy lực một hằng tinh, ngoài ra liếc mắt một cái có thể hấp thu một viên hằng tinh.

Theo ý anh ta, chỉ như vậy mà thôi.

Bạch Tiểu Thiên nhíu mày, trong mắt hiện lên giận dữ.

Rất rõ ràng, Long Ngạo Thiên đang đùa giỡn anh ta.

Nhưng mà.

- Ta nhận thua, chúng ta còn có thể gặp lại.

- Thật sự nhận thua à, nhưng mà ngại quá, ta không phải huyết mạch Hồng Liên, Hồng Liên Diệt Thế đã tới mức này, ta khống chế không nổi đâu, các ngươi chỉ có thể thử xem, còn nữa, tốt nhất là đừng mở trận pháp lôi đài này, nhỡ đâu làm hỏng Xạ Nhật Sơn, vậy thì không hay rồi.

Long Ngạo Thiên cười trêu tức nói.

- Long Ngạo Thiên, ngươi đáng chết.

Bạch Tiểu Thiên nhíu mày, trong đôi mắt màu trắng tràn đầy vẻ phẫn nộ.

Anh ta nhận thua, Long Ngạo Thiên xác nhận lại, cuối cùnglại nói không thể khống chế Hồng Liên Diệt Thế, rõ ràng là đang đùa giỡn anh ta.

Ý niệm của anh ta vừa động, hư ảnh cự nhân ở phía sau rút một thanh trường kiếm ra, chém về phía đầu Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên cười đắc ý, không ngăn cản.

Ở đỉnh đầu anh ta, trên Hồng Liên vĩ đại, một đạo quang trụ hạ xuống, bao phủ Long Ngạo Thiên ở bên trong.

Trường kiếm chém lên cột sáng, cột sáng không nhúc nhích chút nào.

Trên đài cao, sắc mặt mấy người thay đổi.

Nhất là Bạch Khởi, tuy anh ta có bối phận thấp hơn đám Vô Trần, nhưng không ai có thể cưỡi trên đầu ông, Long Ngạo Thiên này là độc nhất.

- Vô Trần sư thúc, Tiểu Thiên đã nhận thua, có phải ta có thể ra tay cứu người rồi hay không.

Bạch Khởi liếc mắt nhìn Long Ngạo Thiên một cái, nói.

Long Ngạo Thiên không khống chế nổi, vậy để ông.

Vô Trần còn chưa mở miệng, Long Tại Uyên cười đắc ý, nói xen miệng vào.

- Bạch Khởi, Hồng Liên Nhãn của đồ đệ ta không phải là tự có, mà là đạt được từ người một phàm nhân, uy lực không cao lắm, nói không chừng ba bọn họ sẽ đỡ được, ngươi gấp như thế làm gì, nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì, ngươi chịu trách nhiệm không, còn nữa, chỉ có mình Bạch gia ngươi nhận thua, bên trong còn hai người chưa nhận thua, lúc này ngươi tiến vào lôi đài, tương đương khiến những người khác cùng chịu thua như Bạch gia ngươi, còn muốn quấy rầy thi đấu trên lôi đài không?

Bạch Khởi nheo mắt, đôi mắt anh ta lập tức biến thành Vạn Hoa Bạch Đồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Tại Uyên.

- Long Tại Uyên, lừa mấy đứa trẻ kia còn được, đừng nghĩ lừa gạt được ta, ngươi vẫn nên câm miệng thì hơn, nếu không ngày khác ta chắc chắn đến Ngạo Nhật Sơn Tông, thỉnh giáo ngươi một phen.

Long Tại Uyên chỉ có hai mục đích, một là kéo dài thời gian, hai là khiến đệ tử của Đạo Môn và Thánh Môn cùng chịu thua, như vậy Ngạo Nhật Sơn Tông có thể khoe khoang một trăm năm, hắn không dễ mắc bẫy đâu.

- Thỉnh giáo thì tới lúc nào cũng được, không cần đợi ngày khác, nhưng trận trên lôi đài này, nếu Trương Thiên Phong và Vương Dương đều nhận thua, ngươi có thể tiến vào lôi đài, nếu một người trong đó không nhận thua, ngươi không thể làm được gì, nếu không phải hỏi kiếm của ta có đồng ý hay không.

Long Tại Uyên cười lạnh lùng, nói.

Tuy thiên phú của Bạch Khởi kinh người, nhưng còn trẻ tuổi, thực lực vẫn chênh lệch với ông ta, tất nhiên ông ta không sợ Bạch Khởi.

Ông ta mới nói xong, một thanh đại kiếm hoàng kim xuất hiện trong tay ông ta.

Bạch Khởi nắm chặt tay, muốn ra tay, nhưng giọng Mạc Phàm truyền đến.

- Bạch Khởi, bảo Tiểu Thiên thả Âm Đồng Tử ra để anh ta nổ đi, còn bọn họ chết dưới Hồng Liên Diệt Thế, trước khi lên lôi đài, ta sẽ dẫn bọn họ trở về.

Bạch Đồng Tử của Bạch gia chia làm âm dương, liếc mắt một cái là sinh, liếc mắt một cái là tử, liếc mắt một cái là nổ mạnh, liếc mắt một cái là đại tịch diệt, nhưng phải có quá trình chuyển hóa.

Dương Đồng Tử chỉ cần không tích lũy lực lượng là được, Âm Đồng Tử thì cần chuyển hóa một lần tử vong, phá rồi lập.

Dù sao phải chết một lần, thay vì tranh cãi với Long Tại Uyên, chẳng bằng chống lại Hồng Liên Diệt Thế, thuận tiện nhân cơ hội mở Âm Đồng Tử.

Bạch Khởi lúc này, quả thật không phải đối thủ của Long Tại Uyên.

Nhưng qua trăm năm, ngược Long Tại Uyên đơn giản như ngược cẩu, không cần thiết vì nhất thời, mà trúng bẫy của Long Tại Uyên, ra tay với Long Tại Uyên.

Dẫn người ra khỏi địa ngục Hồng Liên, chỉ là một câu chuyện đối với hắn.

Bạch Khởi liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhíu mày, Bạch Đồng Tử biến mất.

- Tiểu Thiên, mở Âm Nhãn của con, thu lại những thứ khác, không được ngoại phóng chút linh khí nào, để tiểu súc sinh Ngạo Nhật Sơn Tông nổ đi, nếu thật sự không cứu được, ta sẽ báo thù cho

Long Tại Uyên thấy chuyện tốt bị Mạc Phàm phá mất, không nói gì thêm.

Nếu Mạc Phàm có thể dẫn người từ trong địa ngục Hồng Liên ra, tất nhiên là không có vấn đề.

Nếu không thể, chỉ sợ bị Bạch Khởi hận cả đời.

Trên lôi đài, Bạch Tiểu Thiên nghe thấy lời Bạch Khởi nói, không đấu với cột sáng bên ngoài thân Long Ngạo Thiên nữa, cự nhân ở sau lưng biến mất, một con mắt đóng lại, con mắt khác thì biến thành màu đen như mực.

Long Ngạo Thiên thấy Bạch Tiểu Thiên dừng tay, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Vậy các ngươi chết toàn bộ đi, Hồng Liên, Diệt Thế!

Những lời này vừa vang lên, bầu trời ngàn dặm xung quanh lập tức biến thành màu đỏ, màu đỏ như máu.

Bỗng nhiên đóa liên hoa trên lôi đài tỏa ra điên cuồng, vốn chỉ có mấy chục đóa hoa, lập tức biến thành mấy ngàn, trên vạn, mười vạn, trăm vạn cái.

Mãi đến 999 vạn đóa hoa, trong chớp mắt liên hoa dừng lại, giống như chết lặng.

Ngay sau đó.

“Bùm!” một tiếng thật lớn, lôi đài trướng lên, to gấp đôi, một quang quyển xuyên qua lôi đài lan tràn ra xung quanh.

Hào quang huyết sắc chói mắt, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ.

Mọi người ở đây vội vàng nhắm mắt, lấy bảo cụ phòng ngự ra.

Vô Trần thì đánh ra vài đạo pháp ấn, vội vàng phong ấn lôi đài. Huyết quang chớp lóe liền biến mất không thấy, Long Ngạo Thiên bình yên mà đứng, đám Bạch Tiểu Thiên bị diệt sạch.