Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 889# 1




 

 

 

Chương: Một Đấu Ba
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Bên trong tấm màn đen thất linh bát tán, bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra, giọng nói bất cần đời của Long Ngạo Thiên vang lên theo.

- Tiểu tiện nhân, ngươi còn có chút bản lĩnh, nhưng chỉ như vậy mà thôi.

Giọng nói vừa vang lên, Long Ngạo Thiên đi từ trong tấm màn đen ra, tấm màn đen như bùn lầy màu đen chảy từ người anh ta xuống.

Trên người anh ta, mấy vết thương rất sâu nhanh chóng khôi phục, từng làn khói trắng tỏa từ vết thương ra.

Mắt Bắc Ly Thu Nguyệt khẽ chớp, vẻ mặt lập tức sửng sốt.

Tinh Huy mạnh như thế, vậy mà chỉ lưu lại mấy vết thương không nguy hiểm tính mạng trên người Long Ngạo Thiên.

- Chuyện này…

Những người khác cũng sửng sốt, ánh mắt nhìn Long Ngạo Thiên đều là kỳ lạ.

Long Ngạo Thiên quá mạnh rồi, 99 ngôi sao phóng thích ra Tinh Huy, kém xa Tinh Huy của Bắc Ly Nam Bình, nhưng chỉ sợ tu sĩ Nguyên Anh kỳ không thể chắn được, tu sĩ Hóa Thần cũng không dễ dàng bảo vệ mình.

Nhưng Long Ngạo Thiên gần như không có chuyện gì.

Nhất là Bắc Ly Nam Bình, sắc mặt càng khó coi.

Ông ta cảm thấy sử dụng Tinh Huy, Thu Nguyệt có thể có thực lực không kém Long Ngạo Thiên, hiện giờ xem ra, ông ta coi thường Long Ngạo Thiên rồi.

Long Ngạo Thiên dựa vào căn cơ, Thu Nguyệt không thể so sánh được.

Cho dù Tinh Huy cũng không được, Thu Nguyệt phát huy ra được quá ít Tinh Huy, chưa tới một phần nghìn.

- Nguyệt Nhi, chịu thua đi.

Bắc Ly Nam Bình vội vàng nói.

Bắc Ly Thu Nguyệt nắm chặt tay, trên mặt hiện lên vẻ không cam lòng.

Đã đến nước này rồi, cô ta vẫn không phải đối thủ của Long Ngạo Thiên, vậy thì không có biện pháp rồi.

Hiện giờ không cần Long Ngạo Thiên ra tay, cô ta lại dùng linh khí, cơ thể sẽ tự tan vỡ.

Nhưng cô ta mới mở miệng, còn chưa nói nên lời, Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng cười gằn.

- Đả thương bản thiếu gia, còn muốn chạy, không dễ như vậy đâu, ở lại đi.

Long Ngạo Thiên vươn một tay ra, tấm màn đen lập tức hóa thành một bàn tay nắm lấy Bắc Ly Thu Nguyệt, tấm màn đen ở xung quanh hóa thành xúc tu màu đen như cánh tay, chui vào trong miệng Bắc Ly Thu Nguyệt.

Mắt Bắc Ly Thu Nguyệt mở to, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh “hu hu” đầy thống khổ, cơ thể cũng lay động dữ dội, bộ dạng rất đau đớn.

- Hô hô, đây là kết cục đắc tội ta.

Long Ngạo Thiên cười to, tay nắm chặt lại.

Theo tay anh ta nắm chặt, những xúc tu màu đen này không chỉ tiến vào trong miệng Bắc Ly Thu Nguyệt, còn tiến vào trong quần áo cô ta.

“Xoẹt!” Âm thanh như lụa bị xé vang lên, quần áo trên người Bắc Ly Thu Nguyệt rách ra, lộ ra mảng lớn da thịt xanh nhạt và dáng người quyến rũ.

Những xúc tu này theo khe hở trên người Bắc Ly Thu Nguyệt, chui vào trong cơ thể cô ta.

“A a a…” Bắc Ly Thu Nguyệt vốn bị kéo thẳng người, cơ thể không ngừng giật giật, cả người nhìn rất thê thảm.

Trên đài cao, Bắc Ly Nam Bình nhìn Bắc Ly Thu Nguyệt bị hành hạ, cơ thể không ngừng run rẩy.

- Long Tại Uyên, Chân Võ Tiên Cung ta không thù không oán với Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi, bảo đồ đệ ngươi dừng tay.

Long Tại Uyên hơi nhếch miệng, dáng vẻ đắc ý, trong mắt hiện lên khinh thường.

Lúc này bắt đầu cầu xin ông ta, lúc trước làm gì mà không cầu xin.

- Ta có thể thử một lần, nhưng đồ đệ này của ta không nghe lời lắm, chưa chắc đồ đệ ta đã dừng tay, nếu là như vậy, Bắc Ly cung chủ sẽ không ra tay với đồ đệ ta đúng không?

- Chút tự trọng đó, ta vẫn có.

Bắc Ly Nam Bình trầm giọng nói.

- Vậy là được rồi.

Long Tại Uyên gật đầu hài lòng, dời mắt nhìn Long Ngạo Thiên ở trên đài.

- Ngạo Thiên, Bắc Ly cô nương là cô gái, ra tay đừng nặng quá, không kém nhiều là được.

Trên lôi đài, Long Ngạo Thiên không quay đầu lại, lạnh nhạt nói ra mấy chữ.

- Sư phụ, con sẽ cố gắng để cô ta chết không thống khổ lắm.

- Chuyện này…

Long Tại Uyên nhíu mày bất mãn, lập tức nhìn về phía Bắc Ly Nam Bình với vẻ bất đắc dĩ.

- Bắc Ly cung chủ, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta nói vô dụng thôi, tiểu tử này được mấy trưởng lão của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta coi trọng, ta không sai khiến được, cho nên ta không giúp ngươi được rồi.

Long Tại Uyên giả mù sa mưa nói.

- Ngươi.

Bắc Ly Nam Bình nắm chặt tay, không nói gì nữa, nhưng trong mắt tràn đầy dữ dằn.

Rất rõ ràng, không phải Long Tại Uyên không muốn giúp đỡ, mà ông ta bị Long Tại Uyên đùa giỡn rồi.

Long Tại Uyên cảm nhận được phẫn nộ của Bắc Ly Nam Bình, không để ở trong lòng.

Vừa rồi ông ta không vi phạm quy củ, hiện giờ những người khác cũng không thể không tuân theo quy củ.

Những người khác dám không tuân theo quy củ, ông ta có thể như Vô Phong vừa rồi, ra tay giết người. Không lâu sau, cơ thể Bắc Ly Thu Nguyệt bị nhồi vào tấm màn đen, cả người cô ta cũng bất động, giống như người chết đuối trôi nổi giữa không trung, miệng thỉnh thoảng khạc ra vật chất màu đen theo phản xạ có điều kiện, hai mắt biến thành màu đen hoàn toàn không có chút thần sắc.

Long Ngạo Thiên nhìn Bắc Ly Thu Nguyệt an tĩnh lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Lúc này mới có dáng vẻ của phụ nữ, im lặng, mãi tới khi nở rộ.

Một chữ cuối cùng truyền ra, năm ngón tay anh ta nắm chặt.

“Bùm!” Tấm màn đen trong cơ thể Bắc Ly Thu Nguyệt bùng nổ ra, giống như một đóa cúc tím do mực vẩy thành, nở rộ ra, cơ thể Bắc Ly Thu Nguyệt tan nát dưới đất.

Bắc Ly Nam Bình đứng bật dậy, nhưng lập tức được Vô Trần khuyên nhủ.

- Nam Bình sư đệ, ngồi xuống đi.

Bắc Ly Nam Bình nắm chặt tay, rất lâu sau mới buông ra, ngồi xuống.

Ở đây, mấy người đứng bên Mạc Phàm đều nhíu mày.

May mà bọn họ đứng bên phía Mạc Phàm, nếu đứng bên phía Long Ngạo Thiên, chắc chắn kết cục không tốt hơn chỗ nào.

Trên lôi đài, Long Ngạo Thiên cười nhạt, thu hồi màn đen vào trong cơ thể.

Thi thể Bắc Ly Thu Nguyệt lóe lên một vùng hắc quang, rồi cũng biến mất không thấy.

Anh ta không có ý xuống đài, ánh mắt tiếp tục nhìn mấy người còn lại, nhanh chóng nhìn về phía Bạch Tiểu Thiên.

- Ta nghe nói Đồng Tử Thuật của Bạch gia là thiên hạ vô song, một năm trước ta mới lấy được đôi mắt, dung nhập vào trong cơ thể ta, có chút uy lực, nhưng vẫn chưa tìm người thử, vậy thì ngươi đi, Bạch Tiểu Thiên, ngươi lên trước nhé?

Hai tay Bạch Tiểu Thiên vòng quanh ngực, liếc mắt nhìn Long Ngạo Thiên một cái, đi về phía lôi đài.

Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, nheo mắt nhìn về phía Trương Thiên Phong và Vương Dương.

- Ta so Đồng Tử Thuật với người Bạch gia, cũng so pháp thuật và thánh đạo của hai ngươi luôn, nhìn xem pháp thuật và đạo của hai ngươi mạnh, hay thần đạo của ta càng mạnh hơn, cho nên hai ngươi cũng tiến lên đây cả đi.

Pháp thuật hạng nhất của Đạo Môn là Nhất Tuyệt, giống như y thuật của Thần Nông Tông, không ít pháp thuật tông môn đều có bóng dáng của Đạo Môn.

Thánh nhân chi đạo của Thánh Môn, từ mới bắt đầu là đi trên đường, lĩnh hội càng nhiều phát huy ra thực lực càng mạnh, có thể nói là đi hết đạo trước đệ tử đồng cấp các tông môn ở Tu Chân giới.Đối phó từng người quá lãng phí thời gian, giải quyết một lần đi.

Long Ngạo Thiên vừa nói xong câu này, ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt cả đám thay đổi. Một đấu ba sao?