Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 887# 2




 

 

 

Chương: Giết Ngược
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, lộ ra tươi cười vui vẻ.

Trong ám thần lực, đợi cuối cùng Mạc Phàm hung hãn cỡ nào.

Có khả năng Mạc Phàm chưa đi tới một vòng cuối cùng, bởi vì kế tiếp sẽ có nhiều người muốn khiêu chiến Mạc Phàm.

- Long tông chủ, chuyện này có vẻ không tuân theo quy định rồi?

Đứng bên cạnh đài cao, Trương Đạo Thiên nhíu mày nói.

- Đâu có không tuân theo quy định, không phải trên lôi đài đều là ngươi lừa ta gạt, được làm vua thua làm giặc sao, cậu ta trúng kế, là cậu ta quá kiêu ngạo, chuyện này trách được ai chứ?

Long Tại Uyên cười khinh thường nói.

- Không phải Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta cũng tổn thất một đệ tử sao? Nếu tiểu tử này cảm thấy không nắm chắc, rời đi là được.

- Còn nữa, đệ tử kia là người của Thần Nông Tông, không phải đệ tử của Đạo Môn ngươi, người của Thần Nông Tông không nói gì, ngươi còn nói làm gì?

Long Tại Uyên liếc mắt nhìn Vô Phong ở phía đối diện một cái, hỏi tiếp.

- Được rồi, vậy ta xen vào việc của người khác rồi.

Trương Đạo Thiên nhíu mày nói.

- Lát nữa sẽ tới lúc ngươi nói, đừng gấp.

Long Tại Uyên cười âm hiểm nói.

Sắc mặt Trương Đạo Thiên hơi khó coi, hai mắt nhắm lại, hư ảnh của ông xuất hiện ở giữa lôi đài.

- Người thắng, Thần Nông Tông…

- Đạo Thiên sư huynh, đừng gấp, còn chưa xong đâu.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc nói.

- Hả?

Trương Đạo Thiên nhướn mày, lời vừa nói ra miệng dừng lại, nhìn Mạc Phàm với vẻ khác lạ.

Ở đây, không ít người đều nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm đã trúng hiến tế, Long Ngạo Quang đã chết, Mạc Phàm còn có thể làm gì?

Chỉ thấy…

Mạc Phàm nắm lấy thanh kiếm sắp biến mất trong hắc động, trên tay lập tức sáng lên y đạo văn, một vòng xoáy nghịch với hắc động lập tức xuất hiện.

Dưới vòng xoáy này, không chỉ thanh kiếm không tiến vào trong cơ thể Mạc Phàm, hỏa diễm màu đen trên thân kiếm cũng chậm rãi rời đi.

Sau đó là một số vật chất màu đen.

Những vật chất màu đen này lùi về chuôi kiếm, nhanh chóng khôi phục thành một người.

Không phải ai khác, đúng là Long Ngạo Quang hiến tế lúc trước.

Lúc này trên mặt Long Ngạo Quang vẫn là tươi cười đắc ý, giống như lúc anh ta hiến tế.

Cả quá trình, giống như tua phim, lập tức quay lại một phút trước.

Ở đây, không ít người lập tức ngây ngốc.

Bọn họ đều biết rõ y thuật của Thần Nông Tông, gần như không có tông môn nào so sánh được.

Nhưng mà.

Mạc Phàm trực tiếp nghịch chuyển hiến tế, làm Long Ngạo Quang sống lại, thủ pháp này thật sự cao minh, có lẽ cả Thần Nông Tông cũng không có mấy người có thể làm được bước này.

Dù sao giết người thì dễ, sống lại khó hơn nhiều, nhất là làm sống lại một người hiến tế.

Loại người này phần lớn là hiến tế mình cho lực lượng vĩ đại, do đó đạt được lực lượng của bản thân, muốn lấy vật phẩm hiến tế từ tay đối phương, gần như là không có khả năng, cần càng nhiều tế phẩm mới có thể.

Long Ngạo Quang cũng sửng sốt, trong mắt đều là khó hiểu nhìn Mạc Phàm.

Anh ta đã hiến tế cơ thể này, bởi vì bản thể của anh ta đã tỉnh lại.

ồ ầ ồ ố ể ề ểNhưng ngay vừa rồi, thần hồn của anh ta giống như bị kéo ra khỏi bản thể, lại về cơ thể này.

- Đây là có chuyện gì?

Anh ta không nghĩ nhiều, liền hiến tế lần nữa.

- Ngươi hiến tế bao nhiêu lần, ta đều có thể khiến ngươi sống lại.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Chơi trò này trước mặt hắn, thật sự tìm lầm người rồi.

Cho dù Long Ngạo Quang hiến tế, tự bạo cũng được, đều đừng nghĩ chết được, trừ phi hắn muốn để Long Ngạo Quang chết.

Sắc mặt Long Ngạo Quang khó coi, tươi cười trên mặt cứng đờ.

Vừa rồi anh ta còn thấy kỳ lạ, nhưng không nghĩ là anh ta sống lại ở bên này.

- Sao lại thế này?

Anh ta buông đại kiếm ra, lùi về sau hai bước hỏi.

Mạc Phàm nắm lấy đại kiếm hoàng kim, chậm rãi rút đại kiếm hoàng kim ra.

Hai tay hắn dùng lực, đại kiếm hoàng kim bị hắn bẻ thành hai đoạn, ném sang một bên.

Ý niệm của hắn vừa động, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, Âm Dương Đại Ma xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Dưới cối xay, hắc động chỗ ngực hắn được kéo ra, bị Âm Dương Đại Ma mài nhỏ.

- Ta nói cho ngươi biết sao lại thế này, ngươi hiến tế, muốn làm ta trọng thương thay Long Ngạo Thiên, nhưng ngươi thất bại, ta cứu sống ngươi, hiện giờ nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi, nhưng giống như ta mới nói, ngươi sẽ chết thật, không phải chết giả.

Xem ra giả bộ tử vong, đổ hết trách nhiệm lên người hắn là Long Ngạo Quang.

Nhưng Long Ngạo Quang phải thất vọng rồi, Vô Tàng sư bá phải thất vọng rồi, Long Ngạo Thiên và Long Tại Uyên cũng phải thất vọng rồi.

Long Ngạo Quang nhìn đoạn kiếm trên đất, lại nhìn Mạc Phàm hoàn hảo không tổn hao gì, cuối cùng không cười nổi.

Không chỉ như vậy, trên mặt anh ta đều là khó coi.

- Trên lôi đài, không thể sử dụng y thuật, ngươi đây là không tuân thủ quy định.

Long Ngạo Quang nói.

Anh ta hiến tế thất bại, muốn làm Mạc Phàm trọng thương gần như đã không có khả năng, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

- Đúng là ta dùng y thuật, nhưng ta không dùng trên người mình, không tính là vi phạm quy định, đúng không Đạo Thiên sư huynh?

Mạc Phàm nói với hư ảnh Trương Đạo Thiên.

- Trong quy tắc không đồng ý thường xuyên sử dụng y thuật khôi phục thực lực đối với mình, còn hạn chế thời gian thi đấu, không hạn chế với những người khác.

Trương Đạo Thiên thản nhiên nói.

- Vậy ngươi còn gì muốn nói?

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Long Ngạo Thiên hỏi.

- Ta, ta…

Long Ngạo Quang nhíu mày, nhìn Long Ngạo Thiên và Long Tại Uyên trên đài.

Anh ta thật sự không ngờ, sẽ xảy ra loại chuyện như vậy.

- Nhận thua đi, Ngạo Quang.

Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, nói.

Y thuật của Mạc Phàm thật sự nằm ngoài dự kiến của ông ta, đến bước này, cho dù vùng vẫy mấy cũng vô ích, không bằng từ bỏ thì hơn, để Long Ngạo Thiên đối phó Mạc Phàm.

Cho dù Mạc Phàm không bị thương, thực lực của Mạc Phàm cũng kém đi không ít.

- Dạ, sư phụ.

Long Ngạo Quang hơi vui vẻ, muốn chịu thua.

Thực lực của Mạc Phàm vượt xa tưởng tượng của anh ta, không nhận thua sẽ như lời Mạc Phàm nói, bị Mạc Phàm giết chết thật.

- Nhận thua, ngươi cảm thấy ta cứu sống ngươi, là cho ngươi nhận thua à?

Mạc Phàm cười lạnh lùng, nói.

Sắc mặt Long Ngạo Thiên thay đổi, vội vàng mở miệng.

Nhưng không đợi anh ta nói nửa chữ, một tay của Mạc Phàm vươn ra, nắm lấy Long Ngạo Quang ở phía xa nhấc lên.

Cơ thể Long Ngạo Quang lập tức bay lên, sắp bay về phía Mạc Phàm.

Một phù văn lập tức lan ra toàn thân anh ta, hai chân anh ta đạp loạn trong không trung.

- Không!

Hai tay Long Ngạo Quang nắm lấy cổ mình, cố gắng kêu chữ này.

- Ta nói rồi, muốn ngươi chết thật, ngươi nhất định phải chết, ai cũng không cứu được ngươi, Long Tại Uyên không được, Long Ngạo Thiên càng kém xa.

Nói xong, Mạc Phàm nắm lấy cổ Long Ngạo Quang, cổ tay trầm xuống, ấn mạnh Long Ngạo Quang lên đất.

“Rầm!” Một tiếng thật lớn, không có bất luận dao động linh khí gì, nhưng từng đạo đường vân dập dờn ra xung quanh, đủ để thấy lực đạo mạnh cỡ nào.

Trên đài cao, sắc mặt Long Tại Uyên và Long Ngạo Thiên khó coi.

Nhất là Long Tại Uyên, quả đấm lập tức nắm chặt, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Sao thế, ngươi muốn ra tay à?

Phía đối diện, Vô Phong lấy Trấn Ma ra, Trấn Ma Kiếm lóe lên hồng quang chói mắt như trong mắt ông.

Nhìn thấy như vậy, Vô Trần đều nhíu mày, càng không nói những người khác.

“Hừ!” Long Tại Uyên nhíu mày hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, nhìn về phía lôi đài.