Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 886# 1




 

 

 

Chương: Thần Nông Phù Bị Đoạt
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Chân hạ xuống, thiên băng trên đất được Lam Dương bố trí tan vỡ.

Cả người Long Ngạo Thiên như quỷ mị, cũng đến bên cạnh Lam Dương.

- Thiên băng hẳn là nứt ra như vậy.

Một chưởng của Long Ngạo Thiên đánh về phía Lam Dương.

Rõ ràng chỉ là một chưởng.

“Bùm!” một tiếng vang thật to, bên trong lôi đài, ánh sáng mặt trời bùng nổ ra, giống như một viên tiểu thái dương nứt ra, bùng nổ nắng hè chói chang bao phủ cả lôi đài, bao phủ cả Long Ngạo Thiên và Lam Dương ở bên trong.

Nắng hè chói chang một lát, lúc này mới giống như nước biển hạ trở về trong cơ thể Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên bình yên vô sự đứng ở chỗ Lam Dương, Lam Dương đã tới bên cạnh lôi đài, trước ngực có một dấu tay lõm vào, không biết gãy bao nhiêu cái xương, máu tươi không ngừng chảy từ miệng anh ta ra.

Long Ngạo Thiên nhìn lướt qua Lam Dương, nhướn mày.- Xương cốt cứng phết nhờ, nhưng không có tác dụng gì, thực lực của ngươi quá yếu.

- Vậy sao, lúc trước không được, vậy đổi thàanh nh bây giờ.

Vẻ mặt Lam Dương lãnh khốc, nói.

Anh ta không để ý vết thương ở ngực, hai tay nắm chặt, hỏa diễm một vàng một đen xuất hiện trên nắm tay anh ta.

Đồng thời, cự long một vàng một đen xuất hiện, mỗi một con đều dài trăm mét, đôi mắt như đèn lồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Ngạo Thiên.

Đây là Âm Dương Long Quyền sư phụ sửa lại, dung nhập Thiên Băng Địa Liệt Cửu Lưu Tinh vào, có thể nói là bản thăng cấp của Âm Dương Long Quyền.

Long Ngạo Thiên nhướn mày, lập tức lắc đầu.

- Vẫn chưa từ bỏ ý định à, chút tu vi đó của ngươi, cũng muốn ra tay với ta, còn thiếu mấy trăm năm nữa.

Anh ta vươn một tay ra, thái dương chi môn màu hoàng kim xuất hiện trước người anh ta.

“Keng keng…” Âm thanh gõ chuông vang lên, hai cự long đánh lên thái dương chi môn, chỉ phát ra âm thanh, nhưng không có cách nào lay động thái dương chi môn.

Lam Dương nhíu mày, kinh văn xuất hiện trên người anh ta.

Những kinh văn này vờn quanh sau lưng anh ta, lập tức biến thành ba hư ảnh như trước.

Tuy cùng là hư ảnh, nhưng ngưng thực hơn trước rất nhiều, trong hư vô có thêm khí tức trang nghiêm, vĩ đại.

- Phá cho ta!

Lam Dương quát khẽ, quả đấm đánh liên tục lên trên thái dương chi môn.

Đồng thời, trên ba hư ảnh, sáu đại thủ mang theo lực lượng ngàn vạn quân, hạ xuống rầm rầm.

“Keng keng…” Đại thủ khổng lồ vỗ lên trên thái dương chi môn, làn sóng không gian biến thành ba gợn lan ra xung quanh.

Ở đây, vẻ mặt không ít người thay đổi.

Lôi đài này được bố trí dựa theo Tiên Thiên Bát Quái, nguyên liệu cũng là bảo vật cao nhất tương xứng với các quẻ tượng, cho dù là cao thủ Đại Thừa cũng đừng mơ phá được từ bên ngoài.

Không gian bên trong lại càng được trận pháp gia cố, rất khó lay động.

Nếu không chỉ riêng thiên băng, đã có thể hủy diệt không gian.

Lam Dương hiện giờ có thể lay động không gian, thực lực mạnh hơn trước không ít.

- Đó là Vô Địch Đạo của tên Vô Địch sao?

Có người tò mò hỏi.

Người tới là cao thủ của mỗi tông môn, tất nhiên không hề xa lạ đối với Vô Địch.

Vô Địch có Vô Địch Đạo, trên người không mang kinh văn.

- Không giống trước đây, hẳn là bản tiến hóa.

Có người nói.

Sắc mặt Long Ngạo Thiên cũng thay đổi, lùi về sau hai bước.

Trên thái dương chi môn, từng đạo vết rạn xuất hiện.

Long Ngạo Thiên nhìn thoáng qua vết rạn trên thái dương chi môn, nhíu chặt mày.

Giống như ma long bị mạo phạm uy nghiêm, khí tức nguy hiểm tỏa từ người Long Ngạo Thiên ra, xung quanh lập tức phát lạnh.

- Lam Dương, vậy mà ngươi có thể phá thái dương chi môn của ta, coi như có chút bản lĩnh, nhưng mà ngươi vẫn nên đi chết đi, không sai, ta nói là đi tìm chết đi.

Giọng Long Ngạo Thiên trầm thấp, gằn từng chữ.

Cấp bậc này của Lam Dương, anh ta vốn không để ở trong mắt, nhưng vậy mà có thể tiến đến bước này.

Anh ta ném thái dương chi môn, đôi mắt lạnh như đao phong nhìn về phía Lam Dương, thái dương chi môn ở xung quanh như cảm nhận được phẫn nộ của Long Ngạo Thiên, nhanh chóng biến mất trong cơ thể Long Ngạo Thiên.

Trong chớp mắt, bên cạnh Long Ngạo Thiên không còn khí tức tính hủy diệt như trước, cả người giống một người bình thường.

Nhưng theo Long Ngạo Thiên thu hồi thái dương, cảm giác nguy hiểm khiến tim người ta đập nhanh lại dày đặc hơn nhiều.

Bên ngoài trận pháp, Mạc Phàm và Vô Phong nhíu mày.

Trạng thái này của Long Ngạo Thiên, thật sự rất khủng bố, chỉ sợ Lam Dương sắp gặp nguy hiểm rồi.

Nhưng nghĩ tới Thần Nông Phù trên người Lam Dương, lúc này sắc mặt hắn mới khá hơn một chút.

Lam Dương nhíu mày, cũng không e ngại.

- Long Bạo!

Trên người hai cự long kia đại phóng hào quang, lập tức lao xuống xông về phía Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua hai cự long kia.

- Phế vật là phế vật, không bao giờ thành được người như ta.

Anh ta há to miệng, dùng lực khẽ hút, một hắc động xuất hiện trong miệng anh ta, lực xé rách cường đại lập tức xuất hiện.

“Rống…” Hai cự long kia kêu vài tiếng, bị Long Ngạo Thiên nuốt xuống.

Sắc mặt Lam Dương thay đổi, ba hư ảnh ở sau lưng hợp nhất, một đại thủ ấn như Thái Sơn áp đỉnh đánh về phía Long Ngạo Thiên.

- Kế tiếp, là ngươi rồi.

Ngón tay của Long Ngạo Thiên khẽ búng, một quang điểm bay từ giữa tay anh ta ra, trong chớp mắt đã tới chưởng của đại thủ khổng lồ kia.

Chỉ là một tiểu quang điểm, nhưng đến chỗ đó có thể lay động không gian đại thủ.

“Bùm” một tiếng, giống như khối lưu ly bị đạn bắn trúng, đại thủ và cả hư ảnh sau lưng Lam Dương bị nghiền nát toàn bộ.

Long Ngạo Thiên không cho Lam Dương cơ hội thở dốc, nhoáng lên một cái tới bên cạnh Lam Dương, tốc độ rất nhanh, hoàn toàn không phải cấp độ vừa rồi.

Thậm chí Lam Dương không phản ứng kịp, một quyền đánh vào yết hầu Lam Dương.

“Răng rắc!” Âm thanh xương gãy vang lên, yết hầu Lam Dương bị đánh vỡ, máu tươi xen lẫn xương gãy phun từ miệng anh ta ra.

Máu tươi và xương còn chưa phun ra rất xa, Long Ngạo Thiên nắm lấy cổ Lam Dương, nhấc anh ta lên.

- Biết rõ ta muốn giết ngươi, còn dám đi lên, để ta nhìn xem rốt cuộc là ngươi dựa vào cái gì.

Long Ngạo Thiên cười nham hiểm, tay còn lại của anh ta vươn ra với vào trong mi tâm của Lam Dương.

Lam Dương biết anh ta rất nguy hiểm, không chỉ vẫn xông lên, còn liều mạng đấu với anh ta.

Nếu không phải muốn dò xét thực lực của anh ta, cho Mạc Phàm nhìn, thì có chỗ dựa, cũng có khả năng là cả hai.

Cho dù là gì, anh ta nhìn kỹ rồi nói sau.

Mạc Phàm thấy tay Long Ngạo Thiên với vào mi tâm Lam Dương, sắc mặt thay đổi.

Thông thường, thứ được luyện hóa người khác không có biện pháp tìm được, nhưng không có hiệu quả đối với Long Ngạo Thiên đi lên thần đạo.

Lần này phiền phức rồi.

Không đợi hắn mở miệng ngăn cản, Long Ngạo Thiên nhướn mày, tay đã rút ra khỏi mi tâm Lam Dương, một tờ giấy vàng xuất hiện trong tay anh ta.

Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.

- Chẳng trách lá gan lớn như vậy, hóa ra là có thứ này.