Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 885# 2




 

 

 

Chương: Trận Chiến Đầu Tiên
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Mạc Phàm nheo mắt, nhưng không nói gì thêm.

Hành động vừa rồi của Long Ngạo Thiên, đơn giản là sẽ ra tay với Lam Dương sư huynh.

Long Ngạo Quang muốn làm gì, hắn không biết.

Nhưng không có vấn đề gì.

Cho dù Long Ngạo Quang đổi thế nào, ai ở trước mặt hắn đều không quan trọng.

Ngạo Nhật Sơn Tông muốn chơi, hắn sẽ chơi với Ngạo Nhật Sơn Tông tới cùng.

Kế tiếp, ngoại trừ biến hóa của hai tổ này ra, thứ năm phía Bắc cũng khiêu chiến thứ ba.

Thứ nhất cuối cùng phía Bắc sẽ đối phó với Trương Thiên Phong thứ nhất phía Nam, không xông lên trên, chỉ có thể dừng bước tại đây.

Hai người tranh đấu trên lôi đài một phen, đệ tử thứ năm vẫn thua.

Sau đó trên đài cao quay về yên bình.

Rất lâu sau, bên cạnh đài cao, đệ tử của Đạo Môn thấy không ai lên đài nữa, liền mở một quyển trục ra.

- Nếu không ai muốn khiêu chiến người cùng tổ nữa, kết thúc khiêu chiến, bắt đầu vòng hai Đại Bỉ, tổ thứ nhất quyết đấu, Long Ngạo Thiên đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông thứ nhất phía Bắc đối đầu với Lam Dương đệ tử của Thần Nông Tông thứ năm phía Nam, mời hai vị lên đài.

Giọng nói này vừa vang lên, cho dù là cao thủ mỗi tông môn, hay là quần chúng xung quanh, vẻ mặt đều thay đổi, cùng nhìn về phía lôi đài.

Ngạo Nhật Sơn Tông đấu với Thần Nông Tông tới nước này, cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra.

Chỉ là không ngờ, trận đầu vòng hai là Ngạo Nhật Sơn Tông quyết đấu với Thần Nông Tông, còn là Long Ngạo Thiên đấu với Lam Dương.

Nói một cách tương đối, trận đấu này sắp thú vị hơn nhiều.

Ngay cả Vô Phong cũng bỏ chén trà xuống, trong đôi mắt lạnh nhạt lóe lên sắc bén, nhìn về phía lôi đài.

Trên đài cao phía Bắc, Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, lộ ra tươi cười lỗ mãng.

- Lam Dương đúng không, ngươi đã chui đầu vô lưới, mời.

Anh ta vừa mới mở miệng, không ít người nhíu mày.

Dựa theo quy củ của các tông môn, môn phái khác nhau cũng có đệ tử bối phận tương đồng, dựa theo tuổi tác để luận bối phận.

Giống như Nam Cung Thanh khác môn phái với Mạc Phàm, nhưng gọi Mạc Phàm là Mạc sư huynh.

Nhưng Long Ngạo Thiên không quan tâm chuyện này, gọi thẳng tên Lam Dương.

Dựa theo quy củ, anh ta phải gọi Lam Dương là sư huynh.

Vẻ mặt Lam Dương lạnh nhạt, một chân nâng lên, lúc hạ xuống, trực tiếp đến trên lôi đài.

Long Ngạo Thiên cười khẽ, bóng dáng nhoáng lên một cái cũng tới lôi đài.

Hai người vừa tới lôi đài, đồ án bát quái trên lôi đài lập tức sáng lên, bao trọn lôi đài.

Đồng thời, một hư ảnh của đệ tử Đạo Môn kia xuất hiện ở giữa lôi đài.

- Hai vị, Đại Bỉ lần này có quy củ mới, còn cần ta lặp lại không?

- Không cần, cho dù anh ta muốn dùng y thuật chữa trị cũng không sao, chỉ cần anh ta có thể sử dụng.

Long Ngạo Thiên cười khinh thường nói.

Ở dưới tay hắn, Mạc Phàm chưa chắc đã sử dụng được y thuật, càng không nói tới Lam Dương.

- Ngươi thì sao, Lam Dương sư đệ?

Đệ tử Đạo Môn kia nhìn về phía Lam Dương, hỏi.

- Sư phụ của ta là chiến tu của Thần Nông Tông, ta đi theo sư phụ từ nhỏ, tuy không học được tinh túy của sư phụ, nhưng chưa từng học y thuật.

Lam Dương thản nhiên nói.

- Được rồi, vậy hai ngươi có thể bắt đầu.

Đệ tử Đạo Môn gật đầu nói, bóng dáng nhoáng lên một cái, liền biến mất không thấy.

Bên trong lôi đài, chỉ còn lại Long Ngạo Thiên và Lam Dương.

Long Ngạo Thiên không vội vàng ra tay, mà nhìn Lam Dương như đánh giá con mồi.

- Lam Dương, ngươi cảm thấy ngươi có thể kiên trì được bao lâu dưới tay ta?

Lam Dương làm như không nghe thấy, dưới chân vừa động, bỗng nhiên khu vực thiên băng màu đen từ xung quanh anh ta mở rộng ra, đảo mắt đã bao trùm cả lôi đài, tốc độ hoàn toàn không phải Lam Phi lúc trước có thể so sánh.

Đồng thời, ba hư ảnh cự hình xuất hiện sau lưng anh ta, mỗi cái cao hơn mười mét.

Rõ ràng là hư ảnh, nhưng như ba ngọn núi cao, khiến bước chân của Lam Dương trầm trọng hơn nhiều.

Thân thể Lam Dương nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo quang bắn về phía Long Ngạo Thiên.

Chỉ trong giây lát đã tới bên cạnh Long Ngạo Thiên, một quyền lóe lên kim quang, 27 vì sao rơi lập tức xuất hiện quanh Long Ngạo Thiên, như thiên thạch rơi về phía Long Ngạo Thiên.

Lam Dương vừa ra tay, không ít người ở trên đài cao khẽ nâng mí mắt.

Lam Dương có thể trổ hết tài năng trong 200 người, quả thực không phải vận khí.

Lam Dương không chỉ dùng Thiên Băng Địa Liệt Cửu Lưu Tinh, còn dung hợp Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo vào nhau, như vậy sẽ giống như hiện tại, có 27 vì sao rơi.

Nói cách khác, uy lực của Cửu Lưu Tinh đã rất mạnh, nhưng lần này ít nhất tăng gấp ba Cửu Lưu Tinh.

Bởi vì bên trong còn có lực lượng của Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo.

Nhưng Mạc Phàm vẫn nhíu mày như cũ.

Thực lực của Lam Dương sư huynh rất mạnh, nhưng đó là đối với những người khác tham gia Đại Bỉ, nhưng đối mặt với Long Ngạo Thiên thì…

Long Ngạo Thiên liếc mắt nhìn Lam Dương bên cạnh hắn một cái, nhíu mày, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.

- Ta ghét nhất có người không trả lời câu hỏi của ta, hơn nữa ta còn chưa nói hết, đã ra tay, nhưng so với những chuyện này, ta càng ghét người của Thần Nông Tông các ngươi, cho nên chút mánh khóe đó đừng chướng mắt trước mặt ta.

Anh ta vừa nói xong, một mặt trời lấy anh ta làm trung tâm dâng lên, hơi nóng khủng bố tỏa ra bốn phía.

Trong chớp mắt, trên lôi đài giống như có một mặt trời ở bên trong, nóng trên trăm vạn độ, lập tức khiến cây cột trên lôi đài biến thành màu đỏ.

27 vì sao rơi trên bầu trời bị đốt cháy trong chớp mắt, chưa tới người Long Ngạo Thiên đã bùng nổ ra.

Khí tức vô song của Lam Dương, lập tức giảm hơn phân nửa.

- Dùng lưu tinh đối phó thái dương, đây là chuyện vĩnh viễn không có khả năng, trái lại thái dương muốn diệt lưu tinh, chỉ là chuyện một bàn tay.

Long Ngạo Thiên nhìn lưu tinh bị chôn vùi, cười hài lòng nói.

Anh ta vươn một tay ra, đánh về phía Lam Dương.

“Bùm!” Một tiếng vang nhỏ.

Quả đấm của Lam Dương ở trước mặt Long Ngạo Thiên, chỉ phát ra âm thanh, liền bị Long Ngạo Thiên nắm lấy, khói xanh và mùi da thịt khét vang lên trên nắm tay Lam Dương.

Sắc mặt Lam Dương thay đổi, một hư ảnh nứt ra, một dòng lực lượng lập tức bùng nổ từ trên nắm tay anh ta, chấn khai quả đấm của Lam Dương.

Anh ta không chống chọi, bóng dáng nhoáng lên một cái, liền lùi trở về, trên mặt xuất hiện vẻ nghiêm trọng.

Long Ngạo Thiên nhìn thoáng qua tay mình bị chấn khai, cười khinh thường.

- Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo, không phải nghe nói rất lợi hại à, sao chỉ có chút uy lực như vậy, hình như chỉ có thể dùng để chạy trốn.

Lam Dương đầy mồ hôi trên người nhíu mày, nắm chặt tay, hai hư ảnh ở phía sau tan vỡ theo.

Hai hư ảnh này vừa vỡ, trong chớp mắt khí tức trên người anh ta mạnh đâu chỉ gấp hai, cuối cùng không chỗ nào không ở cực nóng.

Nhưng mà.

Long Ngạo Thiên lắc đầu cười, trên mặt anh ta đều là khinh thường.

- Ba đạo đều bị hấp thu hết, cũng chỉ có chút thực lực đó, tuyệt kỹ này đúng là không được tốt lắm, còn không mạnh bằng một phần mười công pháp của Ngạo Nhật Sơn Tông, như vậy ngươi không cần phải phiền lòng nữa, ta tiễn ngươi một đoạn.

Trong mắt Long Ngạo Thiên hiện lên thất vọng, tiến về phía trước một bước.