Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 881# 2




 

 

 

Chương: Thần Nông Phù
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Chuyện này?

Vô Trần nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

Ý đồ của Long Tại Uyên rất rõ ràng, nhưng ông ta không có biện pháp khác.

- Mỗi lần Đại Bỉ đều có người chết, lần này tổ chức ở Đạo Môn, hi vọng mọi người cố gắng dừng đúng lúc, nếu có đệ tử bỏ mình ngoài ý muốn trên Đại Bỉ, vậy cũng là chuyện không có biện pháp.

- Có những lời này của ngươi là được rồi.

Long Tại Uyên hơi nhếch miệng, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Phàm, ánh mắt lập tức nhìn về phía Vô Cực.

- Vô Cực, trưởng bối không ra tay được, có phải đệ tử bối phận tương đồng ra tay, cho dù là đệ tử của Thần Nông Tông ngươi bị đánh chết, hay là bị phế bỏ, Thần Nông Tông ngươi đều không báo thù cho cậu ta, không sai đúng không?

- Trên Đại Bỉ, ai đó chết không thể phòng tránh được, tất nhiên là như vậy.

Vô Cực thản nhiên nói.

- Tốt lắm.

Long Tại Uyên gật đầu hài lòng, định xoay người dẫn đám đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông rời đi.

Có những lời này của Vô Cực là đủ rồi, ông ta muốn Vô Cực hối hận vì ra tay với ông ta, đợi xem.

Không đợi ông ta đi hai bước, giọng Mạc Phàm vang lên.

- Long tông chủ, vậy có phải nếu người của Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi bị giết chết hoặc bị phế, Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi cũng không báo thù đúng không?

Long Tại Uyên nhíu mày, lập tức cười lạnh lùng.

Ông ta xoay người lại, nhìn lướt qua mọi người xung quanh.

- Nếu đã định ra quy tắc này, tất nhiên từng tông môn đều phải tuân thủ, không sai chứ, các vị?

Không phải là những người này mới đồng ý đẩy Ngạo Nhật Sơn Tông xuống vị trí cuối cùng sao, tất nhiên cũng phải bao gồm cả chuyện này.

Tầm mắt lướt qua một vòng, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Nhưng rất nhanh, cả đám đưa ra câu trả lời.

- Không có vấn đề gì.

- Rất tốt, ngươi còn vấn đề gì không, tiểu tử?

Long Tại Uyên nhìn chằm chằm Mạc Phàm, hỏi.

- Vấn đề thì không còn, nhưng mong Long tông chủ nhớ kỹ những lời mình mới nói.Mạc Phàm nheo mắt nói.

Long Tại Uyên uy hiếp mọi người một lần, nhưng thành công kéo luôn cả mình vào trong, như vậy đủ rồi.

- Yên tâm đi, Long Tại Uyên ta là tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, những lời ta nói ta nhất định sẽ nhớ kỹ, ngươi không còn vấn đề gì nữa, vậy một ngày sau chúng ta gặp ở Đại Bỉ.

Long Tại Uyên cười lạnh lùng, rời đi.

Trên bầu trời, đám Vô Trần thấy Long Tại Uyên rời đi, nhíu mày, bộ dạng đăm chiêu, sau đó biến mất theo.

Không lâu sau, gần đây chỉ còn lại đám Mạc Phàm.

- Đa tạ sư phụ và hai vị sư thúc ra tay cứu giúp.

Mạc Phàm ôm quyền, cúi lạy đám Vô Cực nói.

- Nói nhiều cảm tạ làm gì, tiểu tử, ngươi không thể thực tế một chút được à, ta đã đánh cho Long Tại Uyên thổ huyết rồi, không thể để ta ra tay không như vậy được.

Vô Địch mỉm cười nói.

Ông lại ra tay giúp Mạc Phàm một lần, có thể cướp được bao nhiêu thì cướp một phen.

- Vô Địch, huynh có thể trở về rồi.

Vô Phong khẽ vạch không trung, lại mở không gian chi địa ra, lạnh lùng nói.

- …

Vô Địch bĩu môi, nhưng vẫn đi vào trong không gian chi môn kia.

Thần Nông Tông vẫn còn cần người trấn thủ, không thể ra ngoài quá lâu.

- Mọi người muốn tới Cửu Châu Phàm Tinh đúng không?

Vô Cực thấy Vô Địch rời đi, cười bất đắc dĩ hỏi.

- Đúng vậy ạ.

Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.

- Hiện giờ có rất nhiều nơi đại loạn, nhất là phàm tinh Hạ giới, ba người cẩn thận một chút, nhất là Nam Cung cô nương, đừng lập tức bước vào cánh cửa kia, tốt nhất là đến Mạc gia trước, có lẽ có cơ duyên đợi ngươi, hai cánh cửa kia do Vọng Cơ và Thiên Bảo vào.

Vô Cực giống như biết toàn bộ, nói.

- Đa tạ Vô Cực sư bá nhắc nhở.

Vẻ mặt Nam Cung Thanh khẽ đổi, vội vàng cảm tạ.

- Vô Cực sư tổ, vậy con thì sao, con đi đâu thì tìm được cơ duyên?

Trương Thiên Bảo thấy Nam Cung Thanh được chỉ điểm, vội vàng nói.

- Ngươi và Vọng Cơ cẩn thận một chút là được, trong cánh cửa kia, ta cũng không thấy rõ là gì, nhưng cho hai ngươi hai đạo phù này, có thể bảo mệnh.

Vô Cực nói xong, lấy đạo hoàng phù rất đơn giản ra, đưa cho Vọng Cơ và Trương Thiên Bảo.

- Chỉ là một tờ giấy vàng, thứ này có thể bảo mệnh được sao, Vô Cực sư tổ?

Trương Thiên Bảo cầm lấy tờ giấy vàng ấm ức hỏi.

Thông thường, hoàng phù là tu sĩ cấp thấp sử dụng, tuy là đạo nhân ngũ cấp cho, cũng sẽ không mạnh mấy.

- Đó là Thần Nông Phù của Thần Nông Tông bọn ta, nếu ngươi không muốn thì có thể cho Vọng Cơ sư huynh.

Mạc Phàm nhìn thấy tờ giấy vàng kia, trong mắt lại hiện lên dị sắc, nói.

Thần Nông Phù nhìn như một tờ giấy vàng, thực ra là giấy vàng kia cần da lông của yêu thú Đại Thừa trải qua 99 đạo thao tác tôi luyện theo trình tự mà thành.

Chỉ riêng lá bùa đã đủ phiền phức như vậy, đủ để thấy đạo hoàng phù này trân quý cỡ nào.

Hắn nhớ rõ lúc nhập môn sư phụ của hắn còn chưa có Thần Nông Phù, là sau này hắn cho sư phụ hắn thi thể yêu thú Đại Thừa, lúc này sư phụ hắn mới luyện ra ba tấm Thần Nông Phù.

Hai tấm Thần Nông Phù này, hắn không biết sư phụ hắn lấy đâu ra.

Có Thần Nông Phù ở đây, an toàn của Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo không là vấn đề.

Cho dù bị giết chết, cũng có thể thông qua Thần Nông Tái Sinh Thuật sống lại trạng thái trước khi chết.

Nhưng mà…

- Thần Nông Phù sao?

Mắt Trương Thiên Bảo mở to, lại nhìn Thần Nông Phù, vội vàng nhỏ một giọt máu, thu vào trong Thức Hải, như sợ có người cướp đi.

- Cảm ơn sư tổ ban thưởng, Thiên Bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ giúp sư thúc.

Trương Thiên Bảo quỳ một gối trên đất, cúi đầu nói.

Sao anh ta không biết Thần Nông Phù được, là một trong những thần vật của Thần Nông Tông, hoàn toàn tương đương với cái mạng thứ hai.

Thứ như vậy, sư tổ anh ta từng tìm Thần Nông Tông cầu xin, những người khác cũng cầu xin rồi, nhưng không giành được tới tay.

Mạc Phàm tức giận liếc Trương Thiên Bảo một cái, liền nhìn về phía sư phụ hắn, lo lắng xuất hiện trong mắt hắn.

- Sư phụ, ba đạo môn xuất hiện ở quê hương con khủng bố như vậy ạ, rốt cuộc bên trong là gì?

Sư phụ hắn biết cửa địa ngục không kỳ lạ, nhưng vậy mà ban thưởng cho Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo Thần Nông Phù hộ thân.

Hắn suy đoán, cửa địa ngục hẳn là một thế lực nào đó trên Địa Cầu phóng thích ra, đám Vọng Cơ sư huynh có thể thu phục một cách dễ dàng.

Xem ra không đơn giản như vậy.

- Trong cửa là gì ta cũng không biết, vẫn nên cẩn thận thì hơn, nếu sau khi con trở về, ba cánh cửa kia còn chưa diệt trừ được, con cũng phải cẩn thận một chút, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, khác với trước kia rồi.

Vô Cực lắc đầu nói.

- Dạ, sư phụ.

Mạc Phàm gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy nghiêm trọng.

Ba cánh cửa kia, hình như thật sự không đơn giản.

- Chuyện ba cánh cửa con đừng quan tâm, ba cánh cửa kia sâu không lường được, nhưng chưa tới mức là gió bão, con chuyên tâm ứng phó Đại Bỉ, Long Ngạo Thiên mạnh hơn con ba phần, gặp được Long Ngạo Thiên con phải cẩn thận một chút, có một số việc không dễ dàng thay đổi như vậy, ta còn một đạo Thần Nông Phù, con cầm đi.

Vô Cực lấy một đạo Thần Nông Phù ra, đưa cho Mạc Phàm.

- Sư phụ, con…

Mạc Phàm nhìn đạo Thần Nông Phù thứ ba, vẻ mặt ngây ngốc.

- Bên bản thể có việc, ta đi trước, vấn đề của con đợi lần sau gặp mặt lại nói.

Vô Cực như nhìn thấu tâm tư của Mạc Phàm, nói.

- Dạ, sư phụ.

Mạc Phàm thấy sư phụ không chịu nói, đành phải thôi.

- Vô Phong sư đệ, chuyện ở đây giao cho đệ rồi.

Vô Cực nhìn về phía Vô Phong, nói.

- Sư huynh yên tâm đi.

Vô Phong thản nhiên nói.

Vô Cực khẽ gật đầu, thân thể trực tiếp tan ra.