Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 877# 2




 

 

 

Chương: Có Tên Giống Ngươi
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Trương Thiên Bảo cảm nhận được dây thừng buông lỏng, không đợi rơi xuống đất, thân thể lập tức biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã tới trước người Mạc Phàm.

- Mạc sư thúc, nhanh cứu ta, ta sắp bị nghiệp hỏa đốt cháy rồi.

- Nếu nghiệp hỏa có thể đốt tới ngươi, chỉ sợ bây giờ ngươi không kêu được.

Mạc Phàm tức giận liếc Trương Thiên Bảo một cái, nói.

Trương Thiên Bảo là khí vận chi tử, con người không xấu, trời sinh nguyên tội trên người được tổ tiên anh ta gánh vác toàn bộ, nghiệp hỏa chỉ làm toàn thân anh ta nóng lên, trừng phạt bình thường anh ta hay đùa dai, những chuyện khác đều không làm được.

Nhất là nghiệp hỏa của Long Ngạo Thiên, lại càng như vậy.

Đương nhiên nếu đổi thành nghiệp hỏa của hắn thì không đơn giản.

Mạc Phàm không chút hoang mang vươn tay ra, đặt lên trên vai Trương Thiên Bảo.

Nghiệp hỏa trên người Trương Thiên Bảo, lập tức tụ tập về phía tay hắn, chỉ trong phút chốc nghiệp hỏa biến mất toàn bộ.

Trên người Trương Thiên Bảo, ngoại trừ có hơi đỏ, thì không có một vết bỏng nào.

Nhưng đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông thì không may mắn như vậy, cả người bị nghiệp hỏa bao phủ, mùi khét lẹt xuất hiện trên người anh ta.

Sắc mặt Long Ngạo Thiên thay đổi, nhoáng lên một cái tới bên cạnh đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Năm ngón tay mở ra, Hồng Liên Nghiệp Hỏa dấy lên trên tay anh ta.

- Hỏa Phệ!

Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong tay anh ta hóa thành một đạo liên hoa huyết sắc, một đạo hồng quang nở rộ trong liên hoa, rơi xuống người đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Nhưng hồng quang chiếu lên người của đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông, nghiệp hỏa không nhúc nhích.

Sắc mặt Long Ngạo Thiên thay đổi, trong chớp mắt hiểu rõ mọi chuyện.

Nghiệp hỏa của Mạc Phàm mạnh hơn anh ta không ít, anh ta dùng hỏa diễm yếu ớt thôn phệ hỏa diễm mạnh, giống như cá nhỏ ăn cá lớn, đó là chuyện không có khả năng.

Trái lại nếu nghiệp hỏa của anh ta đụng phải nghiệp hỏa của Mạc Phàm, sẽ bị Mạc Phàm thôn phệ sạch.

Nghĩ như vậy, anh ta thu hồi nghiệp hỏa, vầng thái dương kia dâng từ sau lưng anh ta lên.

Anh ta vươn một tay ra, một vùng kim sắc xuất hiện trên tay anh ta, vươn về phía cơ thể đệ tử kia.

Nghiệp hỏa tới tay anh ta, bốc cháy hoàn toàn.

Lúc vươn ra tiếp, Nguyên Anh của đệ tử này được anh ta kéo ra.

Anh ta lấy Nguyên Anh của đệ tử này ra, không quan tâm cơ thể của đệ tử này.

Cơ thể của đệ tử này đã bị nghiệp hỏa bao trùm, không cứu chữa được, chỉ cần Nguyên Anh không sao, lát nữa tìm cơ thể là được.

- Như vậy là được sao, ta nói rồi, chơi với lửa có ngày chết cháy, thì là chơi với lửa có ngày chết cháy.

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, nói.

Lấy Nguyên Anh ra, là không bị nghiệp hỏa đốt sao, thực sự nghĩ rằng nghiệp hỏa của hắn dễ chơi như vậy à?

Nghiệp hỏa bên ngoài cơ thể đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông, là từ trong Nguyên Anh mà ra.

Giết một đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông trước, báo thù dần cho Mạc gia hắn.

Hắn vừa nói xong, nghiệp hỏa tỏa từ trong Nguyên Anh của đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông ra, âm thanh tê tâm liệt phế lại vang lên.

- Long thiếu, cứu ta, cứu ta.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết à, dám giết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta.

Long Ngạo Thiên nhíu mày, tức giận nói.

Vậy mà Mạc Phàm muốn giết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông trước mặt anh ta.

- Ta giết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông, không chỉ một hai người, chỉ là ngươi biết một ít, cũng không biết một ít.

Mạc Phàm cười nói.

Khi nói chuyện, ý niệm của hắn vừa động, Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú màu đen xuất hiện chỗ mi tâm hắn.

- Tiểu tử, ngươi dám giết cậu ta, hôm nay ngươi sẽ phải chết.

Ánh mắt Long Ngạo Thiên lạnh lùng, trầm giọng nói.

- Vậy sao? Ngươi có thể thử xem, nhưng ta và Vọng Cơ sư huynh ở đây, nếu thật sự ra tay, người chết là ngươi.

Mạc Phàm lắc đầu cười, nói với vẻ khinh thường.

Chính hắn đã đủ đối phó Long Ngạo Thiên, cộng thêm Vọng Cơ sư huynh, giết Long Ngạo Thiên không khác gì giết chó.

Vọng Cơ sư huynh biết chuyện kiếp trước, nếu thật sự ra tay, có lẽ sẽ không đứng nhìn.

Những lời này vang lên, Vọng Cơ cười khẽ, không nói gì, lấy một thanh trường kiếm ra, dưới chân vừa động, liền đến sau lưng Long Ngạo Thiên, hai người một trước một sau vây Long Ngạo Thiên vào giữa.

Vọng Cơ đứng như vậy, đồng thời đệ tử của Thần Nông Tông bị nghiệp hỏa đốt cháy đã không còn âm thanh, cả cơ thể bị nghiệp hỏa thiêu thành tro tàn, chết hoàn toàn.

Sắc mặt những người bên cạnh đệ tử này thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm có thêm vài phần kiêng kị.

Long Ngạo Thiên nhíu mày, ánh mắt sắc bén hơn nhiều.

- Các ngươi lui ra.

Mấy đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông còn lại khẽ gật đầu, vội vàng lùi về xa.

Long Ngạo Thiên nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Vậy ta thử xem hai người mỗi người có bao nhiêu cân lượng, có thể giết chết ta hay không.

Anh ta vốn tìm Mạc Phàm trêu đùa một phen, ai biết đi đến nước này, trái lại người của anh ta bị chết mất một, còn bị Mạc Phàm và Vọng Cơ uy hiếp, sao anh ta có thể nhịn chuyện này?

Tuy Vọng Cơ không tham gia Đại Bỉ, nhưng không diệt trừ ở Thần Nông Tông cũng là tai họa, vậy thì cùng diệt trừ tốt hơn.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, xoay đầu nhìn Nam Cung Thanh.

Long Ngạo Thiên không chịu lấy Tiểu Tuyết làm đặt cược, lúc này ra tay với Long Ngạo Thiên cũng không phải không thể được.

Bắt Long Ngạo Thiên trước, lại dùng Long Ngạo Thiên đổi Tiểu Tuyết, như vậy Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ đồng ý thôi.

Dù sao đối với bọn họ mà nói, Long Ngạo Thiên quan trọng hơn Tiểu Tuyết nhiều.

Hắn còn chưa mở miệng, Trương Thiên Bảo đã xen miệng vào.

- Sư thúc, sư thúc cẩn thận một chút, người này rất lợi hại.

Anh ta là Hóa Thần kỳ, hơn nữa trên người có không ít bảo vật, nhưng gặp Long Ngạo Thiên, vậy mà bị bắt hai lần.

Thông thường cho dù là thiên tài tuyệt thế, cũng không thể lấy tu vi Nguyên Anh kỳ khinh địch đối phó tu sĩ Hóa Kỳ như vậy.

Anh ta nói xong thì tự giác lùi sang một bên.

- Huynh cẩn thận một chút.

Trong mắt Nam Cung Thanh hiện lên lo lắng, nói.

Thực lực của cô không bằng đám Mạc Phàm, không nhìn ra bọn họ chênh lệch bao nhiêu.

Nhưng cô từng tính qua Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên là người đứng đầu Đại Bỉ lần này, thực lực mạnh khỏi phải nói.

Mạc Phàm và Vọng Cơ chống lại Long Ngạo Thiên, cũng chưa chắc bắt được anh ta.

- Ta biết rồi.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Long Ngạo Thiên mạnh thế nào, hắn biết.

Nam Cung Thanh nghe thấy lời Mạc Phàm nói, không nói gì thêm, lùi sang một bên.

Chỉ trong phút chốc, xung quanh chỉ còn Mạc Phàm, Vọng Cơ và Long Ngạo Thiên.

- Mạc Phàm, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, có một số người không phải ngươi có thể trêu chọc.

Long Ngạo Thiên nhíu mày, nói.

Lúc nói chuyện, một vùng thái dương chi môn xuất hiện sau lưng anh ta. Mạc Phàm và Vọng Cơ, một người từ Hạ giới tới, một người là đệ tử thế gia bình thường, hai người này cộng lại không đáng kể gì trước mặt Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, vậy mà dám giết người của Ngạo Nhật Sơn Tông, hôm nay anh ta sẽ dạy cho đám bọn họ biết, chữ “tử” viết thế nào.

Mạc Phàm lắc đầu cười, trường kiếm Cửu Tinh xuất hiện trong tay hắn.

Chín ngôi sao ở phía trên, lần lượt phát sáng.

- Lúc trước có người từng nói với ta như vậy, nhưng sau này người đó không rõ tung tích, rất khéo, người này có tên giống ngươi.