Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 876# 2




 

 

 

Chương: Nghiệp Hỏa Chân Chính
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Chơi với lửa có ngày chết cháy sao?

Long Ngạo Thiên lắc đầu cười, trong mắt đều là khinh thường.

Một tay của anh ta hơi nghiêng, Hồng Liên Nghiệp Hỏa chảy xuống tay anh ta, dấy lên trên người anh ta.

Chỉ trong phút chốc, anh ta được Hồng Liên Nghiệp Hỏa vây quanh.

- Loại hỏa diễm khác, cho dù ta để nó đốt, cũng không đốt được ta, muốn đốt được ta, nhất định phải là thần hỏa mới được, ngươi còn cách thần hỏa rất xa.

Long Ngạo Thiên cười khinh thường nói.

- Có thể hay không ngươi thử thì biết.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, nói.

Long Ngạo Thiên đi lên thần đạo, nhưng cơ thể vẫn là thái dương chi thể, không đạt tới thể chất chất thần tu.

Sở dĩ không bị nghiệp hỏa đốt cháy, chỉ vì anh ta dung hợp nghiệp hỏa, hiệu quả của nghiệp hỏa có hạn với anh ta mà thôi.

Nhưng chuyện này không có nghĩa Long Ngạo Thiên miễn dịch với nghiệp hỏa.

Huyết mạch trên người Long Ngạo Thiên đến từ Tiểu Vũ, tu vi của Tiểu Vũ vốn còn thấp, huyết mạch cũng không khai phá ra hết, tương đối loãng, cộng thêm bản thân Long Ngạo Thiên không có huyết mạch Hồng Liên, nghiệp hỏa của anh ta có thể so được với nghiệp hỏa của chính mình sao, nghĩ đơn giản quá rồi.

- Thôi, hỏa diễm này của ngươi đốt tâm hồn con người còn được, đốt đoạn dây thừng kia thì kém xa, ngươi dùng hỏa diễm khác đi, chỉ cần ngươi có thể đốt sợi dây thừng kia trước khi nghiệp hỏa đốt sạch tiểu tử này là được.

Long Ngạo Thiên thản nhiên nói.

Nói xong, một tay của Long Ngạo Thiên vươn ra, nghiệp hỏa trên người anh ta lập tức nhập vào tay anh ta.

Anh ta ném một cái, đốm lửa này rơi xuống đốm lửa dưới người Trương Thiên Bảo.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa lan về phía trước, cách Trương Thiên Bảo càng ngày càng gần.

Trên dây thừng, sắc mặt Trương Thiên Bảo thay đổi, vội vàng kêu lên:

- Sư thúc, sư thúc, nhanh cứu ta, hỏa diễm này sắp cháy tới mông rồi.

Sao anh ta có thể không biết Hồng Liên Nghiệp Hỏa, phàm là phạm chuyện xấu, gặp được hỏa diễm này có thể nói là muốn sống không được, một khi bị dính vào, nếu không thể tránh đi thì dính vào chỗ nào phải chém chỗ đó, nếu không cho dù là đốm nhỏ, cũng bị thiêu thành tro tàn.

Hiện giờ anh ta bị dây thừng quỷ quái trói lấy, trên người không thể sử dụng chút linh khí, nếu bị đốt thì xong đời rồi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo một cái, nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

- Thứ nhất, ta không thân thiết với đệ tử Đạo Môn lắm, chỉ từng gặp nhau mấy lần, sư nương của cậu ta là đệ tử của Thần Nông Tông mà thôi.

Giữa không trung, Trương Thiên Bảo nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vẻ mặt ngẩn ra, giống như nghe nhầm, ngay sau đó anh ta không ngừng vùng vẫy trong không trung, muốn để đây thừng đong đưa, tránh bị nghiệp hỏa đốt.

- Sư thúc, chúng ta cùng tiến vào bí cảnh, sao người có thể nói như vậy, người nhanh cứu ta đi, ta sắp bị nghiệp hỏa đốt rồi.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

- Thứ hai, ngươi đốt cháy đệ tử của Đạo Môn, vậy Đại Bỉ ngươi đừng tham gia nữa, thứ nhất Đại Bỉ lần này là của Thần Nông Tông bọn ta.

Trước khi Đại Bỉ có nhiều người ra tay, nhưng một nửa sẽ không giết chết đối phương, Long Ngạo Thiên đốt cháy Trương Thiên Bảo ở Đạo Môn, chỉ có thể rời khỏi Đạo Môn, nếu không Đạo Môn sẽ không bỏ qua.

- Thứ ba, ngươi đốt cháy cậu ta đi, ngươi đốt cháy, ta lại cứu sống là được, chuyện này không khó với ta.

Mạc Phàm lại nói tiếp.

Tuy hắn có thể cứu sống Trương Thiên Bảo chết dưới nghiệp hỏa, nhưng Trương Thiên Bảo chớp mắt, không thể tin vào lỗ tai mình.

- Sư thúc, chẳng phải phương pháp này rất tàn nhẫn sao, người nhanh cứu ta xuống đi, ta trời sinh sợ đau.

Trương Thiên Bảo khóc không ra nước mắt nói.

Anh ta không muốn bị chết cháy, sau đó lại được cứu trở về, nghe qua giống như không sao, nhưng không ai nguyện ý chịu hành hạ như vậy.

- Thiếu chút nữa quên mất, ngươi còn là y tiên, nhưng mà ngươi cảm thấy làm như vậy, ta không có biện pháp khác sao?

Long Ngạo Thiên cười lạnh lùng, nói.

- Ngươi có rất nhiều biện pháp đối phó ta, nhưng hiện giờ đây là chuyện không sáng suốt, ngươi muốn so hai chiêu với ta trước Đại Bỉ đúng không, vậy ta sẽ làm như ngươi mong muốn.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên tinh quang, vung tay lên.

Tảng đá trên đất tự dâng lên, hóa thành mấy cái bàn và ghế.

Cả tòa núi này là một tòa linh sơn, cái bàn đều như ngọc thạch, vô cùng tinh xảo.

Mạc Phàm ngồi xuống ghế, Vọng Cơ và Nam Cung Thanh cũng ngồi xuống theo, Tần Kiệt thì đứng sau lưng Mạc Phàm.

Nhẫn trên tay Mạc Phàm sáng lên, một bộ trà cụ xuất hiện trước người hắn, hắn rót ra ba chén, hai chén tự động bay tới trước người Vọng Cơ và Nam Cung Thanh.

Long Ngạo Thiên nhướn mày, trong mắt hiện lên hứng thú.

- Ngươi muốn chơi thế nào?

- Ra tay với một đệ tử hậu bối Đạo Môn, quá cấp thấp, hơn nữa sinh tử của cậu ta không ảnh hưởng nhiều tới ngươi ta, muốn chơi như vậy thì chơi, ta nghe nói Đạo Môn trấn áp một Ma Vương, được xưng là bất tử, bằng không ngươi ta chơi với Ma Vương, ngươi cảm thấy thế nào?

Ma Vương này là tổ sư Đạo Môn trấn áp, đã trên vạn năm, Ma Vương này vẫn sống sót phía sau núi Đạo Môn.

Bởi vì sự tồn tại của Ma Vương, phía sau núi Đạo Môn thành một vùng Ma Vực.

Đạo Môn còn chưa ra tay hủy diệt vùng Ma Vực này, hiện giờ nơi này thành nơi rèn luyện của Đạo Môn.

Long Ngạo Thiên muốn chơi với hắn, vậy đến nơi này tìm Ma Vương chơi, bắt nạt một đệ tử hậu bối thật sự không dậy nổi hứng thú của hắn.

Long Ngạo Thiên nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh.

- Ngươi muốn tìm cái chết, vậy ta có thể phụng bồi?

Tất nhiên là anh ta biết nơi này, nhưng nơi đó của Đạo Môn thích hợp cho tu sĩ Hợp Đạo kỳ rèn luyện, bọn họ có tu vi như vậy đi vào, không khác gì đưa đồ ăn.

Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, cười khẽ.

Nơi này đối với hắn và Long Ngạo Thiên mà nói, quả thật vô cùng nguy hiểm, tu sĩ Hợp Đạo kỳ đi vào cũng chưa chắc ra được.

Nhất là bọn họ một người đi lên thần đạo, một người có huyết mạch Thần Tộc, Thần Ma bất lưỡng lập, một khi bọn họ bị cảm ứng được, sẽ hấp dẫn lượng lớn ma vật tới tấn công bọn họ.

- Ngươi đã không dám, vậy chúng ta đổi cách khác, thần đạo của ta đi tới 99 mét, trên người ta có huyết mạch Hồng Liên, mới có thể khiến ngươi càng tiến thêm một bước đúng không?

Ngạo Nhật Sơn Tông khai sơn thủy tổ chiếm được cổ thần tu di chỉ, mới có quy mô hiện giờ.

Trong môn phái, phần lớn mọi người tu tiên, cấp cao đều là tu thần đạo.

Nhưng nhất mạch bọn họ, có một số là Thần Vu Nhất Mạch, am hiểu dùng huyết mạch Thần Tộc, hiến tế để đạt được lực lượng lâu dài.

Nếu không có huyết mạch Hồng Liên trên người Tiểu Vũ, Long Ngạo Thiên đã không đi xa được như thế.

Nhưng dù mạnh như Ngạo Nhật Sơn Tông cũng không có khả năng tìm đủ huyết mạch Thần Tộc, hiến tế cho Long Ngạo Thiên.Huyết mạch Hồng Liên trên người hắn, là đủ rồi.

- Không sai, quả thật ta cần huyết mạch Hồng Liên của ngươi, ngươi muốn dùng huyết mạch trên người ngươi làm đặt cược sao?

Long Ngạo Thiên nhướn mày, trước mắt sáng lên nói.

Huyết mạch trên người Mạc Phàm mạnh hơn nha đầu kia nhiều lắm, quả thật anh ta có dự tính thu hoạch huyết mạch trên người Mạc Phàm.

- Đánh cược chúng ta ai có thể sống trên Đại Bỉ.

Mạc Phàm nheo mắt nói.