Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 873# 1




 

 

 

Chương: Bắc Ly Nam Bình
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Bắc Ly Nam Bình, ngươi.

Sắc mặt Vô Ngần khó coi, đôi mắt khẽ đảo.

Sao ông không biết con gái của Bắc Ly Nam Bình, thiên tài ôm kiếm mà sinh, Chân Võ Pháp Kiếm đãtu tới Nguyệt Luân.

Phải biết rằng Bắc Ly Nam Bình mạnh như vậy, đã tu Chân Võ Pháp Kiếm đến Nguyệt Luân.

Ở Thần Nông Tông, có thể áp trụ Bắc Ly Nam Bình chỉ sợ có Vô Địch, Vô Phong và chưởng môn, đây đủ để thấy uy lực của Chân Võ Pháp Kiếm Nguyệt Luân.

Tuy Bắc Ly Thu Nguyệt chưa tới tiêu chuẩn như Bắc Ly Nam Bình, nhưng Lam Dương chưa hẳn đã là đối thủ của Bắc Ly Thu Nguyệt.

Trước khi tới, ông đã thảo luận kết quả Đại Bỉ lần này với Vô Địch.

Có Mạc Phàm và Vọng Cơ ở đây, top 10 không thành vấn đề, thứ nhất hơi khó khăn, thậm chí là rất khó, bởi vì Long Ngạo Thiên đã đi lên thần đạo.

Nói là thần đạo, là tu thần chi đạo.

Thần trước tiên, một số tu sĩ cường đại, thực lực bình thường đã mạnh hơn Tu Tiên Giả bọn họ không ít.

Bởi vì chiến tranh và thế giới biến hóa, những tu sĩ thần đạo viễn cổ và truyền thừa lần lượt biến mất, lúc này mới có Tu Tiên Giả bọn họ.

Thông qua hai chữ thần tiên, có thể nhìn ra ai mạnh hơn.

Tu sĩ thần đạo rất hiếm thấy ở Tu Chân giới, nhưng một khi đi lên được, sẽ mạnh hơn Tu Tiên Giả cùng cấp nhiều.

Cho nên Mạc Phàm muốn thắng Long Ngạo Thiên rất khó.

Ngoại trừ Long Ngạo Thiên ra, mười người đầu cũng khó chơi, Bắc Ly Thu Nguyệt là một trong số đó.

Mạc Phàm gặp đều có vẻ phiền phức, càng không nói tới Lam Dương.

Thực lực của Lam Dương tiến bộ không ít trong Võ Đạo Trì, nhưng kém Mạc Phàm rất nhiều.

Nếu ông gọi Lam Dương ra, không khác gì để Bắc Ly Thu Nguyệttrút giận.

- Sao thế, Vô Ngần, ngươi sợ à?

Bắc Ly Nam Bình cười khẽ, trong mắt đều là đắc ý.

Tuy không thấy hai tiểu tử khiến ông ta khó chịu, nhưng nhục nhã Vô Ngần một phen cũng rất tốt, ít nhất lấy lại được chút mặt mũi.

- Nếu đau lòng con trai ngươi, thì giao hai tiểu tử kia ra đây, nếu không cho dù ta mang con gái ta rời khỏi đây, ngươi cảm thấy con trai ngươi chạy thoát mùng một thì tránh được 15 sao?

Bắc Ly Nam Bình lại nói.

Trong giọng nói đều là ý uy hiếp.

- Bắc Ly Nam Bình, ngươi đường đường là cung chủ của Chân Võ Tiên Cung, chỉ có chút bản lĩnh đó à?

Vẻ mặt Vô Ngần âm trầm, khinh thường nói.

- Ngươi muốn nói gì thì nói, ta cho ngươi hai lựa chọn, ngươi để ta đi vào, ta tự mình tìm, hoặc ta lập tức rời đi, chúng ta gặp ở Đại Bỉ, ngươi hãy cầu xin con trai ngươi không gặp phải con gái ta đi.

Bắc Ly Nam Bình nói với vẻ khinh thường.

Nói đạo lý với ông ta vô ích thôi, sao ông ta có thể bị mấy thứ này trói buộc?

- Chuyện này…

Tay Vô Ngần trong ống tay áo nắm chặt lại, trong mắt hiện lên khó xử.

Rõ ràng là Bắc Ly Nam Bình tới tìm Mạc Phàm và Vọng Cơ, nếu ông giao Mạc Phàm và Vọng Cơ ra, trái lại hai người không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng khả năng bị phế là rất cao.

Bắc Ly Nam Bình ngoại trừ có tiếng sợ vợ, cũng là cuồng ma sủng con gái, vì con gái chuyện gì cũng làm được.

Lúc trước có người hoài ý xấu với con gái ông ta, thông đồng được với con gái ông ta xong, đạt được ưu đãi là đá con gái ông ta.

Ông ta tìm người kia ba năm, biến tất cả nam trong gia tộc người kia thành thái giám.

Đối với tu sĩ mà nói, thân thể tái sinh không khó, nhưng chuyện nhục nhã như vậy sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm.

Mạc Phàm và Vọng Cơ làm Bắc Ly Thu Nguyệt bị thương, Bắc Ly Nam Bình sẽ không buông tay.

Nếu ông không giao người, Lam Dương sẽ gặp phiền phức.

Không đợi ông mở miệng.

“Rầm!” Cửa phòng Mạc Phàm mở ra, Mạc Phàm và đám Vọng Cơ đi từ trong ra.

Phía sau Bắc Ly Nam Bình, Bắc Ly Thu Nguyệt thấy đám Mạc Phàm, lông mày nhướn lên.

Cô ta vốn đang e ngại tìm cả đám rất phiền phức, không ngờ những người này đều ở đây.

- Cha, là đám người này đoạt nô bộc của con ở Thường Thanh Thiên, còn đả thương con nữa.

Bắc Ly Thu Nguyệt chỉ đám Mạc Phàm nói.

Bắc Ly Nam Bình nhíu mày, dời mắt nhìn Mạc Phàm và Vọng Cơ, trong mắt lóe lên dị sắc.

Trong đám Mạc Phàm, chỉ có Mạc Phàm và Vọng Cơ có khí tức rất mạnh, cũng chỉ có thể là hai bọn họ.

Nhưng Thần Nông Tông đúng là có vận khí tốt, vậy mà tìm được hai thiên tài như vậy.

Khí tức trên người Mạc Phàm phức tạp, có khoảng tám chín loại lực lượng, nhưng trong phức tạp lại lộ ra viên mãn.

Chỉ người mỗi cảnh giới đều viên mãn, mới có khí tức như vậy.

Người như vậy, trước đây ông ta chưa từng gặp, sau này gặp được cũng có xác suất không lớn, Mạc Phàm là người đầu tiên.

Vọng Cơ khiêm tốn hơn Mạc Phàm nhiều, nhưng vô cùng đáng sợ, tuổi của Vọng Cơ không lớn, đã có phản phác quy chân và đại tịch diệt, đại luân hồi phiêu miểu chi khí.

Loại lực lượng này, không phải thanh niên 20 tuổi nên có.

Nói ngắn gọn, Mạc Phàm và Vọng Cơ đều là không tồn tại trong ngàn vạn người.

- Mạc Phàm, sao ngươi lại ra ngoài?

Vô Ngần thấy đám Mạc Phàm đi ra, nhíu mày nói.

Mạc Phàm không ra, ông còn có thể từ chối một phen.

Hiện giờ ông muốn bảo vệ Mạc Phàm đều không có khả năng.

- Vô Ngần sư thúc, chuyện này để con xử lý đi.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Vô Ngần do dự một lát, thở dài.

- Đừng ra khỏi phủ đệ này, ông ta không vào được, đợi Vô Phong sư đệ đến đây, sẽ không tới lượt ông ta hung hãn.

- Dạ, sư thúc.

Mạc Phàm gật đầu cười, nhìn về phía Bắc Ly Nam Bình.

- Hai tên tiểu tử ngươi, lá gan không nhỏ đâu, dám đả thương con gái ta, hai ngươi tự mình quỳ xin lỗi con gái ta, hay để ta tới, đừng trông cậy trận pháp hộ phủ này có thể ngăn cản được ta, cũng đừng trông cậy vào tên tiểu tử Vô Phong kia, đợi tên đó tới đây, không chỉ có hoa cúc vàng, thứ gì cũng lạnh rồi.

Bắc Ly Nam Bình chỉ Mạc Phàm và Vọng Cơ, khinh thường nói.

Ông ta đường đường là người nổi bật trong cao thủ Đại Thừa, nếu bị trận pháp hộ phủ ngăn cản, ông ta đã không thể thành cung chủ của Chân Võ Tiên Cung.

Còn Vô Phong, không mạnh hơn ông ta bao nhiêu.

Mạc Phàm lắc đầu cười nhạt.

- Bắc Ly cung chủ, ta đả thương con gái ngươi không phải dựa vào trận pháp hộ phủ, cũng không phải dựa vào Vô Phong sư thúc, mà dựa vào bản lĩnh.

- Tiểu tử, ngươi nói thì hay lắm, vậy ngươi dám ra khỏi trận pháp hộ phủ này không?

Bắc Ly Nam Bình cười lạnh lùng, nói.

- Mạc Phàm, đừng để ý tới tên này.

Vô Ngần nhíu mày, nhắc nhở.

Nếu Mạc Phàm ra khỏi đây, Bắc Ly Nam Bình tuyệt đối sẽ ra tay.

Mạc Phàm cười khẽ, đi tới cửa phủ đệ, đứng ở cửa phủ đệ, cách Bắc Ly Nam Bình chưa tới hai mét.

- Ta vừa mới nghe được, hình như ngươi lấy Lam Dương sư huynh ra áp chế, tuy ngươi vì con gái ngươi, nhưng cũng đừng nên làm vậy, bởi vì Lam Dương sư huynh là con trai của Vô Ngần sư thúc.

Kiếp trước, sở dĩ hắn khám bệnh cho Bắc Ly Thu Nguyệt, là vì vợ chồng Bắc Ly Nam Bình vì ái nữ mà sốt ruột.

- Nhưng nếu ngươi nói vậy, vậy ta trả lại ngươi một câu thay Vô Ngần sư thúc, nếu ngươi để con gái ngươi đối với Lam Dương sư huynh như vậy, ta sẽ dùng thủ đoạn như vậy trả lại gấp trăm lần với con gái ngươi, còn nữa, thiên phú của con gái ngươi rất cao, nhưng hiện giờ chưa chắc đã là đối thủ của Lam Dương sư huynh.Trong mắt Mạc Phàm hiện lên sắc lạnh, tiếp tục nói.