Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 872# 1




 

 

 

Chương: Tập Hợp Đông Đủ
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Cả ngày Trương Thiên Bảo chơi bời lêu lổng, bảo anh ta đi một chuyến có lẽ không thành vấn đề.

Bên phía Vọng Cơ sư huynh, vẫn phải đạt được sự đồng ý của Vô Phong sư thúc.

Dù sao Vô Phong sư thúc là sư phụ của Vọng Cơ sư huynh, còn là người dẫn đội tham gia Đại Bỉ.

Chữ “Trấn” vừa xuất hiện, giọng Vô Phong sư thúc vang lên.

- Tiểu Phàm, tìm ta có chuyện gì?

- Sư thúc, con muốn để Vọng Cơ sư huynh tới Hạ giới giúp con một chuyến, mong sư thúc ân chuẩn.

- Chỉ cần Vọng Cơ đồng ý là được, những chuyện khác con không cần phải xen vào, đợi ta đến Đạo Môn giải quyết, trước khi ta đến tốt nhất là con đừng gây chuyện, phàm là người tới Đạo Môn đều là thiên tài, người dẫn thiên tài tới cũng đều là chiến lực rất mạnh, ta có thể bảo vệ con ở Thần Nông Tông, nhưng ở nơi này, ta ra mặt cũng không có tác dụng.

Vô Phong không dài dòng, nói thẳng.

- Đa tạ sư thúc nhắc nhở, Tiểu Phàm biết rõ ạ.

Mạc Phàm nói.

Tất nhiên là hắn biết chuyện này, Đại Bỉ tông môn ngoại trừ sắp xếp thứ tự để phân chia tông môn và tài nguyên ra, trên cơ bản đều là thế gia tông môn biểu lộ thiên tài của mình.

Thông thường đều do người mạnh nhất trong tông môn dẫn đội, tránh để đệ tử nhà mình chịu thiệt.

Phàm là môn phái yếu kém, chịu thiệt cũng không có biện pháp báo thù.

Phải biết rằng, những chuyện này gọi là quy củ, đều nhằm vào kẻ yếu, không có hiệu quả với cường giả.

Nếu không đánh lại đối phương, hoặc không có biện pháp khiến đối phương sinh lòng kiêng kị, chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Đại Bỉ lần trước là như vậy, một tông môn có thiên tài rất hung hãn, không chỉ không để những đệ tử tông môn khác tham gia Đại Bỉ vào mắt, còn khinh rẻ những tiền bối dẫn đội.

Kết quả bị một tiền bối tát tàn, trưởng bối của đệ tử kia muốn báo thù, cũng bị tát cho tàn phế, cuối cùng chuyện này kết thúc như vậy.

Cũng từ sau lần đó, Đại Bỉ tông môn đều phái người rất mạnh tới.

Vô Phong sư thúc là rất mạnh ở Thần Nông Tông, nhưng cả Tu Chân giới, chỉ có thể đứng trong top 100.

Phải biết rằng người dẫn đội tham gia Đại Bỉ có top 10.

Vô Phong sư thúc cũng xuất phát từ chuyện này, mới nói những lời này.

- Con biết là được, ta đã nói cho Vọng Cơ chuyện của con, con đi tìm Vọng Cơ đi, ta phải đối phó thần thú Tinh Linh rồi.

Vô Phong thản nhiên nói.

- Dạ, sư thúc, sư thúc cẩn thận một chút.

Mạc Phàm lên tiếng, dừng truyền tin với Vô Phong sư thúc.

Hắn đang định đi tìm Vọng Cơ sư huynh, Vọng Cơ sư huynh đã đẩy cửa vào.

- Mạc sư đệ đừng phiền lòng, ta sẽ giúp đệ đi một chuyến.

- Vậy đa tạ Vọng Cơ sư huynh.

Hai tay Mạc Phàm ôm quyền chân thành nói.

- Ta coi như ra ngoài trốn khắc tinh, Mạc sư đệ không cần cảm tạ.

Vọng Cơ cười nhạt, nói.

Anh ta tới Hạ giới, cũng tránh được Long Ngạo Thiên.

- Ta cũng đi cùng Vọng Cơ sư huynh đi, Mạc sư huynh?

Bên cạnh Mạc Phàm, Nam Cung Thanh nghĩ một lát, mở miệng nói.

- Nam Cung sư muội đây là?

Mạc Phàm nhíu mày nói.

Thực ra có Vọng Cơ sư huynh là đủ rồi, Trương Thiên Bảo đều là dư thừa, chẳng qua dùng để ứng phó mà thôi.

- Không phải có ba cánh cửa sao, ta cũng là Nguyên Anh đỉnh phong, ba bọn ta mỗi người một cửa, hơn nữa ta có thể tính giúp huynh xem là ai ra tay với huynh, Mạc sư huynh đừng nên coi thường thực lực của ta, ta cũng rất lợi hại, nếu không phải Nam Cung gia không tham gia Đại Bỉ, ta đã đại diện cho Nam Cung gia tham gia rồi?

Nam Cung Thanh cười khẽ nói.

Cô đã đưa vòng tay của Tiểu Tuyết cho Mạc Phàm, ở đây cũng không có chuyện gì, chẳng bằng giúp Mạc Phàm một chuyến.

Không những giải quyết phiền phức giúp Mạc Phàm, cũng có thể đến nơi Mạc Phàm sinh ra nhìn xem.

- Nam Cung lão gia tử chưa chắc sẽ đồng ý?

Mạc Phàm hỏi.

Tuy Hạ giới không có nhiều cao thủ như ở Tu Chân giới, Nam Cung Thanh gần như đứng trên đỉnh, nhưng hắn không biết có thứ gì trong ba cánh cửa kia, càng không biết bên trong có ai cường đại hơn không.

Nhỡ đâu Nam Cung Thanh xảy ra chuyện gì ở Địa Cầu, Nam Cung gia chỉ trích cũng không sao, chính hắn cũng áy náy.

- Gia gia ta sao?

Nam Cung Thanh nhíu mày, lộ ra vài phần khó xử.

Cô còn đang xoắn xuýt nên giải thích với ông nội thế nào, giọng Nam Cung Ly vang lên.

- Chỗ ta không thành vấn đề, muốn đi thì đi.

Giọng nói vang lên, bóng dáng Nam Cung Ly nhoáng lên một cái xuất hiện trong phòng Mạc Phàm.

Ngoại trừ Nam Cung Ly, Trương Thiên Bảo mới rời đi không lâu cũng bị ông véo tai dẫn tới.

- Lão gia tử tha mạng, ta không biết sư bá dùng trà nhanh như vậy, ba ngày trước ta còn thấy rõ sư bá cầm một hộp trà ngon tới phủ đệ của gia chủ Bạch gia, không biết sao đến lượt lão gia tử lại hết rồi.

Trương Thiên Bảo nắm lấy lỗ tai mình, kêu lên.

- Tiểu tử, ngươi còn dám lừa lão phu, ngươi nghĩ lão phu là đứa bé ba tuổi, dễ lừa như vậy à?

Nam Cung Ly lạnh lùng nói.

Ông tin Trương Thiên Bảo nói, đến chỗ Trương Đạo Lâm dùng trà, vốn muốn đợi uống xong xin một ít mang về uống.

Ai biết đừng nói là lát về uống, ngay cả ngụm trà cũng không có, chỗ Trương Đạo Lâm vốn không có lá trà.

- Lão gia tử, ta nói thật mà, không tin lão gia tử hỏi sư phụ ta, sư phụ ta có thể làm chứng, chỗ sư bá chắc chắn có trà, chẳng qua không lấy cho ngài uống mà thôi.

Trương Thiên Bảo giải thích.

- Lão phu tin ngươi mới lạ, sư phụ ngươi cũng xấu y như ngươi, nói cho ngươi biết, hôm nay không đánh ngươi ra phân, ngươi đừng nghĩ chạy được.Nam Cung Ly kéo Trương Thiên Bảo muốn rời đi.

Vẻ mặt Trương Thiên Bảo ngẩn ra, nhìn thấy Mạc Phàm thì như thấy cọng rơm cứu mạng.

- Mạc sư thúc, cứu ta, bảo ta làm gì cũng được hết.

Mạc Phàm lắc đầu, thở dài.

- Lão gia tử, để Thiên Bảo đi cùng Nam Cung sư muội đi, tiểu tử này có khí vận chi tử trên người, có tiểu tử này không chỉ gặp may tránh hung, nói không chừng còn lấy được cơ duyên gì đó ở chỗ ta sinh ra.

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

Nếu Nam Cung Thanh muốn đi thì để cô đi, không biết Cửu Linh Thánh Nguyên kia có duyên phận với Nam Cung Thanh hay không, nếu có duyên, Nam Cung Thanh thu phục được Cửu Linh Thánh Nguyên cũng coi như không một chuyến tay không.

Còn Trương Thiên Bảo, nếu được mang đến, đỡ mất thời gian hắn phải đi tìm.

- Mạc sư thúc nói không sai, lão gia tử, ta là khí vận chi tử, có ta đi cùng đám Nam Cung tiểu thư, chắc chắn bọn họ sẽ thuận buồm xuôi gió.

Trương Thiên Bảo không quan tâm đi đâu, vội vàng gật đầu nói.

Nếu anh ta không bám vào cây gậy trúc này, thật sự sẽ bị đánh ra phân.

Nơi này là Đạo Môn, để đệ tử khác nhìn thấy, anh ta sẽ mất hết mặt mũi.

- Được rồi, nếu cháu gái ta mất nửa cọng tóc, ta đánh cả sư phụ ngươi nữa.

Đôi mắt Nam Cung Ly khẽ đảo, ném Trương Thiên Bảo nói.

Trương Thiên Bảo thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cảm kích nhìn Mạc Phàm.

Nếu không có Mạc Phàm, hôm nay anh ta thảm rồi.

- Đa tạ Mạc sư thúc ra tay tương trợ, chúng ta muốn đi đâu thế, có xa không?

- Đến Địa Cầu, cách xa vạn dặm.

Mạc Phàm tức giận liếc Trương Thiên Bảo một cái, trái tim cũng buông lỏng. Có ba bọn họ, hẳn là đủ giải quyết ba cánh cửa kia.