Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 869# 1




 

 

 

Chương: Đây Là Chỗ Dựa?
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Có tổng cộng bốn người tới, trong đó có hai người mặc y phục Đạo Môn, tuổi cũng không nhiều, khoảng hơn 20.

Hai người khác một người là lão giả mặc huyền y, một người khác là cô gái mặc thanh y.

Nhìn bốn người tới, Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lóe lên dị sắc nhưng không nói gì.

Nam tử Thường Thanh Thiên thì cười đắc ý, vội vàng đi tới trước lão giả và cô gái, cung kính cúi đầu với hai người.

- Thường Dạ bái kiến hai vị đại nhân.

Hai người này là thế lực sau lưng Thường Thanh Thiên bọn họ, người Nam Cung gia Kỳ Sơn, không kém gì Thần Nông Tông.

Thần Nông Tông am hiểu y đạo, có thể khiến không ít người không thể không cúi đầu với Thần Nông Tông.

Dù sao cho dù tu sĩ hay người bình thường, đều bị thương và sinh bệnh.

Nhưng Nam Cung gia đứng đầu mệnh số, có thể kết luận một người họa phúc sớm chiều.

Bị thương và sinh bệnh chỉ cần không trí mạng, bình thường đều không có gì, họa phúc thì quyết định tương lai một người.

Ở Tu Chân giới, nếu cho một tu sĩ hai lựa chọn, một làThần Nông Tông, một là Nam Cung gia, gần như chín người sẽ chọn Nam Cung gia.

Cho dù thực lực Nam Cung gia không bằng Thần Nông Tông, nhưng người tới là tu sĩ Hợp Đạo kỳ, giết Mạc Phàm không khác gì bóp chết con kiến.

- Sao lại thế này, vì sao nơi này thành ra như vậy.

Lão giả liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái, lạnh lùng hỏi.

- Là như vầy đại nhân, Bắc Ly tiểu thư mang một nô bộc tới muốn Thường Thanh Thiên chúng ta dạy dỗ một phen, tiểu tử này luôn miệng nói nô bộc này là độ đệ của cậu ta, không chỉ đả thương Bắc Ly tiểu thư, còn hủy Thường Thanh Thiên thành ra như vậy, bây giờ còn đòi mang nô bộc đi.

Thường Dạ cười nói.

- Vậy sao?

Lão giả Nam Cung gia nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc lạnh.

- Người của Đạo Môn cũng ở đây, chuyện này ngươi tìm người của Đạo Môn xử lý trước đi.

- Dạ, đại nhân.

Thường Dạ cười khẽ, nói.

Nơi này là địa bàn của Đạo Môn, quả thật nên để người của Đạo Môn giải quyết.

Như vậy không chỉ có thêm một thế lực đè ép Thần Nông Tông, còn có thể đẩy vấn đề cho Đạo Môn, không cần bọn họ phải ra tay.

Dù sao phủ đệ của Thường Thanh Thiên bị Mạc Phàm hủy hết, Bắc Ly Thu Nguyệt bị Mạc Phàm đánh bị thương.

- Hai vị, Thường Thanh Thiên bọn ta được mời tới tham gia Đại Bỉ, cho Đạo Môn không ít linh thạch làm phí bảo bộ, các ngươi xem thế nào đây, nếu không cho bọn ta công đạo, ta thấy Đại Bỉ ở Đạo Môn sau này sẽ không có người nào dám tới.

Thường Dạ không khách sáo nói.

Trong hai đệ tử của Đạo Môn, một người nhíu mày, không thèm để ý tới Thường Dạ.

Một chưởng quầy của Thường Thanh Thiên mà thôi, ngay cả họ Nam Cung gia đều không phải, vậy mà dám nói chuyện với đệ tử Đạo Môn như vậy, nghĩ đệ tử Đạo Môn bọn họ là nô bộc của Thường Thanh Thiên sao?

Đệ tử này hơi nhếch miệng cười, lập tức đi về phía Mạc Phàm.

- Thiên Bảo bái kiến Mạc sư thúc, lúc này mới hơn nửa năm không gặp, tu vi của sư thúc lại tăng không ít rồi.

Trương Thiên Bảo cười đê tiện, nói.

Mấy ngày nay anh ta luôn đợi đệ tử Thần Nông Tông tới, lấy lại Thiên Bảo Thông Bàn của mình, không ngờ gặp được Mạc Phàm ở đây.

Không nói tới chuyện Mạc Phàm không sai, cho dù sai, anh ta cũng không đứng về phía Thường Thanh Thiên.

Nếu không nhỡ đâu Mạc Phàm không trả anh ta Thiên Bảo Thông Bàn thì làm sao.

- Tu vi của ngươi cũng tăng không ít, hiệu quả của Hàn Tủy không tệ.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lúc này mới bao lâu không gặp, Trương Thiên Bảo đã tới Hóa Thần trung kỳ.

- Đó là nhờ phúc của Mạc sư thúc, đồ của ta đâu, có phải sư thúc dùng xong rồi…

Trương Thiên Bảo cười nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lấy một chiếc nhẫn trữ vật đã chuẩn bị trước ra, ném cho Trương Thiên Bảo.

- Đồ của ngươi đều ở bên trong, bên trong có hai thứ là của sư phụ và sư nương ngươi, thay ta đưa cho bọn họ, ngươi có thể không đưa, nhưng mà…

Mạc Phàm nói một nửa thì dừng.

Hắn xem như dựa vào thân phận của Bất Diễm sư tỷ mới mượn được Thiên Bảo Thông Bàn, tuy tạm thời chưa biết nhau, nhưng tất nhiên không thể trả tay không.

Bên trong có hai kiện bán kiên khí, coi là tạ lễ.

Trương Thiên Bảo vội vàng lấy nhẫn trữ vật, kiểm tra bên trong, trước mắt anh ta lập tức sáng lên.

Bên trong nhẫn trữ vật, không chỉ có Thiên Bảo Thông Bàn của anh ta, bên trong còn có không ít linh khí, thiên tài địa bảo, cũng có bốn kiện bán tiên khí, khoảng chừng mấy chục món đồ.

Hơn nữa bên trong đều được ghi chú hết, thứ nào thích hợp và không thích hợp với anh ta.

- Mạc sư thúc yên tâm, Thiên Bảo nhất định sẽ đưa đến, nhất định, Thiên Bảo thay sư phụ sư nương cảm ơn Mạc sư thúc trước.

- Vậy chuyện ở Thường Thanh Thiên?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo một cái, nói.

- Chuyện này sao, chuyện này cứ để ta lo, sư thúc, người mang theo người của mình rời đi với vị sư thúc này trước, còn lại giao cho ta là được, ta nhất định sẽ cho sư thúc câu trả lời hài lòng.

Trương Thiên Bảo cười nói.

Rõ ràng là chểnh mảng nhiệm vụ, Trương Thiên Bảo lại như ăn cơm thường ngày.

Gần đây anh ta luôn phụ trách trị an ở chợ, chuyện như vậy anh ta gặp nhiều rồi, cho nên có rất nhiều kinh nghiệm.

- Được rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn ôm Tần Kiệt còn đang mê man, muốn đi về phía cầu thang.

Ở một bên, vẻ mặt Thường Dạ, Bắc Ly Thu Nguyệt và đám Võ Bá sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhất là Thường Dạ, vẻ mặt anh ta xanh đỏ bất định.

Anh ta luôn miệng nói sẽ cho Bắc Ly Thu Nguyệt câu trả lời hài lòng, ai biết sẽ có kết quả này.

Anh ta mời người của Nam Cung gia và người của Đạo Môn tới, người của Đạo Môn lại thả Mạc Phàm đi.

Hơn nữa người của Đạo Môn còn chưa đi, giống như sẽ không để yên cho bọn họ.

- Đây là tình huống gì thế, vị sư đệ này, ngươi cảm thấy Nam Cung gia bọn ta và Chân Võ Tiên Cung dễ bắt nạt à?

Thường Dạ trầm giọng nói.

Nếu để Mạc Phàm rời đi như vậy, anh ta sẽ mất hết mặt mũi.

Trương Thiên Bảo nhíu mày, xoay người lại vỗ vai Thường Dạ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lưu manh.

- Vị sư huynh này, không phải ta cảm thấy các ngươi dễ bắt nạt, các ngươi đều là đại môn phái, không có một môn phái nào dễ bắt nạt, nhưng mà so với các ngươi mà nói, Mạc sư thúc ta lại càng không dễ bắt nạt, các ngươi không đánh lại Mạc sư thúc ta, bối cảnh cũng không so được với Mạc sư thúc, còn biến đồ đệ của Mạc sư thúc ta thành nô lệ để dạy dỗ, nếu để người ta biết Thường Thanh Thiên các ngươi mua bán nô lệ, e rằng người của Quân Đình sẽ lập tức mang mấy người đến chiến trường, cho nên chuyện này cứ như vậy thôi, các ngươi lấy một bán tiên khí ra cộng thêm một số thiên tài địa bảo bồi thường cho Mạc sư thúc ta, chuyện này sẽ chỉ vậy thôi, Mạc sư thúc ta

người lớn không chấp với người nhỏ, sẽ không chắp nhặt với các ngươi.

- Ngươi nói gì thế, bọn ta bồi thường cho bọn họ, ngươi có bệnh à?

Mắt Thường Dạ mở to, tức giận nói.

- Vị sư huynh này, nói chuyện cần khó nghe như vậy sao, nếu ngươi cảm thấy một kiện bán tiên khí không đủ, vậy thì hai kiện, dù sao Nam Cung gia tài đại khí thô, những thế lực nhỏ như bọn ta khó mà so sánh được.

Trương Thiên Bảo ngoáy lỗ tai, cau mày nói.