Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 866# 1




 

 

 

Chương: Tần Kiệt
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Mạc Phàm nhìn về phía người nói chuyện, nhíu mày.

Người nói chuyện không phải ai khác, đúng là người xuyên qua hắn và Vọng Cơ, chẳng qua thiếu đại tiểu thư được vây ở giữa.

Hắn còn chưa mở miệng, mỹ nữ bên cạnh Vọng Cơ đã tươi cười nghênh đón.

- Các vị, thực xin lỗi, hai công tử Thần Nông Tông này tưởng rằng là tôi tớ vô chủ, cho nên mới chạm vài cái, các vị đừng tức giận, ta lập tức dẫn bọn họ rời đi.

- Hai vị công tử, chúng ta đi thôi, nữ bộc và gia đinh hai người muốn đều ở tầng một.

Mỹ nữ lập tức nói với Mạc Phàm và Vọng Cơ.

- Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống trước đi, nếu bọn ta muốn mua nô bộc, sẽ tìm ngươi.

Mạc Phàm không nhúc nhích, lạnh lùng nói.

Hắn không biết Tần Kiệt đến nơi này thế nào, cũng không biết sao Tần Kiệt thành nô bộc của những người này, nhưng hôm nay hắn sẽ mang Tần Kiệt rời khỏi nơi này.

- Chuyện này…

Mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt nhíu mày, cảm thấy khó xử.

Cô ta vốn tưởng rằng mỗi người nhường một bước, chuyện này cứ giải quyết như thế, xem ra không dễ dàng như vậy.

Đại hán dẫn đầu liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khẽ nâng mí mắt, trong đôi mắt hiện lên khinh thường.

- Ta còn tưởng là đệ tử của môn phái nào, hóa ra là y tiên của Thần Nông Tông, sao thế, nhìn thấy nô bộc của tiểu thư nhà ta bị thương, sốt ruột cứu người, nếu là như vậy, gần đây ta thấy hơi ngứa tay, muốn tìm vài người hả giận, ngươi cũng nhìn xem giúp ta, rốt cuộc là có chuyện gì?

Anh ta mới mở miệng, mấy người ở bên cạnh nở nụ cười.

Môn phái y tiên, đều là truyện cười trước mặt Chân Võ Tiên Cung bọn họ.

Phàm là tu sĩ, gần như đều có thể tự chữa thương, môn phái y tiên tồn tại gần như đều là dư thừa, Thần Nông Tông cũng như vậy, toàn bộ đều là đám phế vật tay trói gà không chặt.

Nhưng phế vật giống Thần Nông Tông, còn là một trong thập đại tông môn ở Tu Chân giới, chuyện này khiến người ta không thể tiếp nhận nổi.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, chỉ Tần Kiệt trong lồng, lạnh lùng hỏi:

- Đệ tử của Chân Võ Tiên Cung đúng không, các ngươi tìm thấy người này thế nào, là ai đánh anh ta thành ra như vậy?

- Cẩu nô tài này sao, bọn ta bắt được trên đường, được đại tiểu thư nhà ta nhìn trúng, vận khí của cậu ta rất tốt, bọn ta dẫn cậu ta tới nơi này tẩy trắng một phen, có vấn đề gì sao?

Nam tử cao lớn không kiêng nể gì nói.

- Tẩy trắng?

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, nhìn lướt qua mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt.

Nô bộc bình thường, phần lớn là tự nguyện, cho dù bất đắc dĩ, cũng không phải bị người ta ép buộc mà thành.

Bởi vì thành nô bộc, một khi gặp được chủ nhân tốt là có cơ hội xoay mình.

Tu Chân giới có một số hạng người thành danh, đó là tôi tớ của một số cao thủ, cuối cùng dựa vào chủ nhân mình càng ngày càng mạnh.

Tẩy trắng, thực ra là quá trình biến người tự do thành nô lệ.

Tu Chân giới không chấp thuận có nô lệ, nếu gặp người cảm thấy hứng thú nhưng không muốn trở thành nô bộc, thì thông qua nơi như Thường Thanh Thiên, cho người như vậy một thân phận nô bộc, dùng khế ước thêm vào để hạn chế, cuối cùng thành nô bộc của bọn họ.

Nữ tử diêm dúa lòe loẹt bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, sắc mặt lập tức khó coi.

Cô ta ở Thường Thanh Thiên không phải ngày một ngày hai, từng gặp đủ loại khách muôn hình muôn vẻ.

Chỉ nghĩ một chút cũng có thể đoán được, chỉ sợ Mạc Phàm có quan hệ với người trong lồng.

- Không sai, là tẩy trắng, còn thương tổn trên người tên này là ai đánh, chuyện này cũng có thể nói cho ngươi, có ta để lại, cũng có người này, người này, cả người này nữa, tiểu tử này quá đáng ghét, trên đường đi chạy trốn mấy lần, nói là muốn đi tìm sư phụ, chạy một lần bọn ta đánh một lần, đúng rồi, hình như cậu ta nói sư phụ ở Thần Nông Tông các ngươi, các ngươi quen cậu ta à?

Bỗng nhiên nam tử cao lớn nhớ tới gì đó, lại hỏi.

“A…” Mạc Phàm khẽ gật đầu.

Nhìn bộ dạng là Tần Kiệt đến tìm hắn thông qua Truyền Tống Trận, gặp phải người của Chân Võ Tiên Cung, bị bọn họ bắt.

Chẳng qua chỉ sợ đại tiểu thư của Chân Võ Tiên Cung không phải nhìn trúng Tần Kiệt, mà thấy công pháp trên người Tần Kiệt không tầm thường mà thôi.

Trên người Tần Kiệt có Đại Phạm Chân Vũ Kinh, chỉ riêng thứ này đã khiến không ít người mơ ước.

Hắn đi tới bên cạnh lồng sắt, hai tay nắm lấy lồng sắt.

Tay hắn mới đặt lên trên lồng sắt, phù văn trên lồng sắt lập tức sáng lên.

Nhưng Mạc Phàm không thèm để ý tới những phù văn này, trên tay hắn chớp lóe quang mang màu đen.

“Rắc” một tiếng, lồng sắt có thể vây yêu thú khốn Nguyên Anh đỉnh phong trực tiếp bị Mạc Phàm xé thành hai khối.

Ngón tay của hắn khẽ búng, bốn đạo hắc quang bắn nhanh mà ra, đánh lên trên bốn sợi dây khốn long, bốn sợi dây lập tức hóa thành tro tàn.

Hắn lấy mấy đan dược ra, cho Tần Kiệt ăn vào.

Đan dược vừa vào, Tần Kiệt vẫn không tỉnh lại, nhưng thương thế trên người và khí sắc tốt hơn nhiều.

Mấy nam tử cao lớn nhíu mày, sắc mặt khó coi.

- Tiểu tử, ngươi không nghe thấy lời ta nói à, buông đồ của tiểu thư ta ra, nếu không bọn ta không nể mặt Thần Nông Tông các ngươi đâu.

Một người tiến về phía trước một bước, tức giận nói.

Không đợi Mạc Phàm ra tay, Vọng Cơ di chuyển một bước, một thanh kiếm xuất hiện trong tay anh ta, chắn trước người mấy người này.

- Các ngươi có thể thử xem, không nể mặt Thần Nông Tông bọn ta thế nào.

Đại hán kia liếc mắt nhìn thanh kiếm trong tay Vọng Cơ một cái, trong mắt lóe lên sắc bén, lập tức cười mỉa nói:

- Tiểu tử, các ngươi biết các ngươi đang làm gì không?

Chỉ dựa vào chuyện Mạc Phàm động vào đồ của đại tiểu thư, bọn họ có thể thu thập hai người.

Bọn họ không ra tay với hai người trước, đã không tệ rồi, vậy mà hai người lại ra tay với bọn họ, đúng là không biết sống chết.

Mạc Phàm đặt Tần Kiệt ở bên tường, lúc này mới xoay người nhìn về phía đám đại hán.

- Các ngươi biết các ngươi đang làm gì không?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi, giọng nói lạnh lùng hiếm có, nhất là sau khi hắn tới Tu Chân giới, chưa từng như vậy.

Đại hán kia nhướn mày, cười lạnh lùng.

- Tiểu tử, nghe ngươi hỏi như vậy, ta thật sự không biết mình đang làm gì đâu, vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ta đang làm gì, làm như vậy sẽ có hậu quả gì?

Anh ta mới mở miệng, mấy người ở bên cạnh lập tức nở nụ cười.

Hai y tiên, cho dù có chút sức chiến đấu cũng không so được với cao thủ bảo hộ loại chiến đấu, nhất là Nguyên Anh kỳ, càng nên thành thật một chút.

Bởi vì đến cảnh giới Hóa Thần, thực lực của y tiên mới dần biểu lộ ra.

- Vậy ta nói cho các ngươi, các ngươi ai đánh người này bị thương, ta sẽ trả lại gấp bội thậm chí là gấp trăm, Thiên Băng.

Mạc Phàm nắm chặt tay, một vùng khu vực màu đen lấy hắn làm trung tâm, lan tràn ra xung quanh.

Khu vực này giống Thiên Băng mà Lam Phi sử dụng lúc trước, chẳng qua màu sắc không phải màu vàng mà là màu đen.

Chỉ trong phút chốc, khu vực màu đen bao trùm cả tầng hai.

Bên trong khu vực màu đen có hỏa diễm màu đen thiêu đốt, khiến người ta cảm thấy khó có thể ngăn cản.

- Đúng rồi, còn một việc cần nói với các ngươi, người này tới tìm ta, ta tên là Mạc Phàm.

Mạc Phàm lại nói tiếp.