Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 865# 2




 

 

 

Chương: Thường Thanh Thiên
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Nửa tiếng sau, linh hạm đỗ ở Xạ Nhật Sơn bên ngoài Đạo Môn.

Trên Xạ Nhật Sơn, sớm đã có đệ tử đứng đợi, dưới sự hướng dẫn của đệ tử Đạo Môn, bọn họ được dẫn tới trong phủ đệ dành cho khách quý.

Phủ đệ không tính là quá rộng, nhưng coi như tinh xảo, chia ra làm ba sân, đủ để đám Mạc Phàm cư trú.

Mấy đệ tử kia đưa cho đám Mạc Phàm mỗi người một lệnh bài thân phận, dặn dò vài câu rồi rời đi.

Mạc Phàm cáo từ Vô Ngần, trở lại phòng mình, muốn tính toán đối phó Long Ngạo Thiên thế nào, Vọng Cơ đi đến.

- Vọng Cơ sư huynh còn có việc gì sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Ta muốn mua mấy nô bộc an bài trong phủ đệ, không biết Mạc sư đệ có hứng thú đi xem cùng hay không?

Vọng Cơ nói.

Nơi này là nơi kiếp trước anh ta bị phế, nhưng trên mặt anh ta không có một chút lo lắng nào.

- Có thể.

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

Mỗi lần Đại Bỉ cử hành đều hấp dẫn vô số tu sĩ, nơi có lượng lớn tu sĩ tới, sẽ có không ít cửa hàng và thương nhân.

Không ít thương hội sẽ mở ở linh hạm, một số thương nhân sẽ mang rất nhiều đồ tới, cho nên quanh Đại Bỉ có một cái chợ rất to, Xạ Nhật Sơn của Đạo Môn chắc chắn không ngoại lệ.

Nói là chợ, thực ra còn náo nhiệt hơn đấu giá mỗi năm một lần thậm chí là vài chục năm một lần, dù sao cũng là Đại Bỉ trăm năm một lần.

Bên trong chợ, phàm là thứ bên ngoài mua được nơi này đều có, ngoại trừ các loại kỳ trân dị bảo, cũng bán đấu giá nô bộc.

Ở Tu Chân giới, bán đấu giá nô lệ bị cấm, nhưng bán đấu giá một số tôi tớ không bị cấm.

Tu sĩ thường bận việc tu luyện, nhưng phủ đệ cần nô bộc xử lý và chăm nom, cho nên đám người này vẫn tồn tại.

Nô bộc trái ngược với nô lệ, thông thường tự do hơn nhiều, cũng càng nhân tính hóa, đương nhiên chỉ là thông thường mà thôi.

Trong phủ đệ của hắn đã có một số nôbộc Vô Địch sư thúc đưa tới, chỉ là đi xem với Vọng Cơ sư huynh cũng không sao.

Còn phương pháp đối phó Long Ngạo Thiên, cũng không thể sốt ruột, còn hai ngày nữa là bắt đầu Đại Bỉ, lát nữa nghĩ cũng không muộn.

Hai người ra khỏi phủ đệ, chỉ trong phút chốc, dưới chỉ dẫn của một đệ tử Đạo Môn, hai người nhanh chóng tới chợ dưới chân núi Xạ Nhật Sơn.

Chợ dựa theo bát quái, hình thành một vùng chợ vô cùng vĩ đại dưới chân núi Xạ Nhật Sơn, không kém một tòa thành phố nhỏ chút nào.

Kiến trúc chợ là không gian pháp bảo theo hình thức cổ, có một số là một chiếc linh hạm, đều có thể di chuyển và rời đi bất cứ lúc nào.

Đồ bên trong lại càng có thể nói là thiên kỳ bách quái, không ít thứ bình thường không bình thường đều có thể nhìn thấy ở đây.

Mạc Phàm giống như không nhìn thấy những thứ này, hắn nhìn thoáng qua bản đồ, mang theo Vọng Cơ đi tới phía Bắc.

Vọng Cơ thấy vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, tò mò hỏi:

- Mạc sư đệ từng tới loại chợ này rồi à?

- Xem như là vậy, Vọng Cơ sư huynh cần nô bộc, đến nơi này mua là được.

Mạc Phàm đứng trước một cửa hàng tên là Thường Thanh Thiên, nói.

Quả thật hắn từng tới chợ Đại Bỉ kiếp trước mấy lần, cho nên coi như quen thuộc.

Thường Thanh Thiên là cửa hàng đầu cơ trục lợi vô cùng nổi tiếng ở Tu Chân giới, ở trong này có thể nhìn thấy rất nhiều nô bộc đủ chủng tộc, kiếp trước mỗi lần hắn mua nô bộc đều thông qua Thường Thanh Thiên.

Thứ nhất là cửa hàng này buôn bán coi như có quy củ, thứ hai, hắn có quan hệ không tệ với bà chủ nhà này.

- Được rồi, chúng ta vào thôi.

Vọng Cơ mỉm cười nói.

Mạc Phàm gật đầu, vừa định đi vào cùng Vọng Cơ, mấy đại hán vây quanh một cô gái dáng vẻ đại tiểu thư đi tới.

- Cút ngay!

Một người trong đó thấy Mạc Phàm và Vọng Cơ thì quát khẽ, xuyên qua Mạc Phàm và Vọng Cơ đi vào trong Thường Thanh Thiên.

Mạc Phàm nhíu mày, đi vào trong cửa hàng.

Vừa tiến vào cửa hàng, một mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp thấy trang phục đệ tử của Thần Nông Tông trên người Mạc Phàm và Vọng Cơ, vội vàng tới đón.

- Hai vị công tử của Thần Nông Tông, hai ngươi muốn nô bộc gì, hai ngươi tới Thường Thanh Thiên bọn ta là tới đúng nơi rồi, ở đây có nô bộc hai ngươi không thể tưởng tượng được, không có nô bộc nào bọn ta không thể thỏa mãn được, nô bộc ở chỗ bọn ta không chỉ trải qua huấn luyện chuyên môn, giá còn không đắt.

- Ta muốn mấy nữ bộc và gia đinh, có thể dọn dẹp đình viện, pha trà rót rượu là được.

Vọng Cơ thản nhiên nói.

- Yêu cầu của vị công tử này đúng là không cao, không hợp với thân phận đệ tử Thần Nông Tông chút nào, bọn ta có lượng lớn nữ bộc có thể phối dược, luyện đan, không biết công tử có hứng thú không, mỗi người chỉ cần một vạn linh thạch trung phẩm, nể mặt ngươi là đệ tử của Thần Nông Tông, bọn ta có thể giảm giá 20% cho ngươi, thế nào?

Mỹ nữ nói.

… L

úc hai người nói chuyện với nhau, Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hắn lóe lên sắc bén, bay thẳng lên tầng hai.

Trên tầng hai, trong một xó xỉnh không người.

Một nam tử khoảng 20 tuổi mặc trang phục luyện võ, tóc tai bù xù nằm trong lồng.

Trên người anh ta đầy vết thương.

Bốn sợi dây khốn long xuyên qua xương tỳ bà và mắt cá chân của nam tử này, dù vậy, trên nhà giam vẫn có dấu vết ngón tay cào phá khắp nơi.

Mạc Phàm lên tầng hai, nhìn về phía lồng sắt.

- Tiểu Kiệt?

Mạc Phàm nhìn chằm chằm lồng sắt nói.

Tuy người bên trong bị hành hạ như người tàn tật, nhưng Mạc Phàm vẫn nhận ra người trong lồng sắt, là Tần Kiệt cháu nội của Tần lão gia tử đồ đệ của hắn.

Theo lý thuyết, lúc này Tần Kiệt nên ở Địa Cầu, sao lại tới nơi này, còn bị người ta hành hạ thành ra như vậy, giống như heo chó nhốt trong lồng?

Trong lồng, Tần Kiệt như nghe thấy giọng Mạc Phàm, nhưng thương thế trên người quá nặng, mí mắt chỉ cử động lại rũ xuống.

Mạc Phàm nhíu chặt mày, bóng dáng nhoáng lên một cái tới bên cạnh lồng sắt.

Một tay hắn mở ra, từng đạo quang mang lục sắc xuất hiện trong tay hắn, tụ tập về phía người Tần Kiệt.

Dưới thanh quang, thương thế trên người Tần Kiệt khá hơn một chút, nhưng một số mới khôi phục lại tự động rách ra.

Hắn nhíu mày, sắc mặt khó coi.

Y thuật của hắn có thể chữa trị một số vết thương da thịt, những vết thương này đều mang theo kiếm ý, kiếm ý không loại trừ được, thương tổn sẽ không khá hơn.

Hắn vươn tay về phía lồng sắt, muốn rút kiếm ý bên trong ra.

Mạc Phàm còn chưa ra tay, Vọng Cơ sư huynh và mỹ nữ xinh đẹp kia đi tới.

- Kiếm đạo, nhìn bộ dạng là bị cao thủ đả thương, để ta, Mạc sư đệ, kiếm đạo của ta mạnh hơn đệ một chút.

Mạc Phàm gật đầu, không từ chối.

Kiếm đạo của Vọng Cơ sư huynh là nhất tuyệt, quả thật mạnh hơn hắn, còn không phải chỉ một chút.

Vọng Cơ vươn một tay về phía Tần Kiệt hôn mê, tay tạo ra kiếm quyết, từng đạo kiếm ý bay từ người Tần Kiệt ra, biến mất dưới tay anh ta.

Chỉ trong phút chốc, kiếm ý trong cơ thể Tần Kiệt được lấy ra toàn bộ.

Không có kiếm ý trở ngại, vết thương trên người Tần Kiệt nhanh chóng khôi phục.

- Người bên trong là ai thế?

Vọng Cơ tò mò hỏi.

Mạc Phàm không vô duyên vô cớ cứu một người như vậy, chắc chắn người này có quan hệ với Mạc Phàm.

Mạc Phàm vừa định trả lời, một giọng nói chói tai truyền từ bên cạnh tới.

ể- Các ngươi là ai, ai cho các ngươi động vào nô bộc của tiểu thư nhà ta?