Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 863# 2




 

 

 

Chương: Mục Đích
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Vô Huyền Phong, bên trong một tòa cung điện.

Lúc Vô Địch, Mạc Phàm và Lam Dương xuất hiện, đã đến trong cung điện này.

Trong cung điện, một lão gia tóc hoa râm, mặc huyền y không giận tự uy ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa.

Lão giả này là trưởng lão của Thần Nông Tông, tuy không phải chưởng môn, nhưng nắm giữa lực lượng tương đương với chưởng môn, Hoàng Vô Huyền.

Ngoại trừ Hoàng Vô Huyền ra, đám Vô Tàng, Vô Ngần, Mạnh Bất Đồng cũng ở đây, bộ dạng như đợi đã lâu.

Đám Mạc Phàm vừa đến, Vọng Cơ cũng đi tới dưới sự dẫn dắt của một lão giả.

Mạc Phàm nhìn thấy Vọng Cơ, vốn là nhíu mày lại, sau đó trong mắt lóe lên sắc lạnh.

Vô Huyền sư bá gọi hắn đến không có vấn đề gì, hắn đến đây, nhưng vậy mà Vô Huyền sư bá còn gọi cả Vọng Cơ sư huynh tới.

- Đây là muốn làm gì?

Vọng Cơ cười nhạt, ra hiệu bằng mắt với Mạc Phàm, dời mắt nhìn về phía chủ tọa.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc lạnh, hành lễ với Vô Huyền cùng Vọng Cơ và Lam Dương.

- Bái kiến Vô Huyền sư bá và các vị sư thúc.

- Đứng dậy đi.

Trên chủ tọa, sắc mặt Vô Huyền lạnh lùng, giơ tay lên nói.

Đám Mạc Phàm nghe thấy vậy, lúc này mới đứng dậy.

- Đây là tất cả danh sách tham dự Đại Bỉ tông môn lần này, bên trong là tin tức liên quan tới mỗi người, ba người cầm xem thử đi, hiểu xem về đối thủ, sẽ thêm được chút phần thắng.

Vô Huyền lấy ba ngọc giản ra, ném một cái, ba ngọc giản bay về phía Mạc Phàm, Lam Dương và Vọng Cơ.

Nhìn ngọc giản trước mặt, sắc mặt Mạc Phàm khó coi, nhưng không nhận lấy.

Mạnh Bất Đồng thấy Mạc Phàm không nhận ngọc giản, nhướn mày.

- Mạc sư đệ, sao đệ không nhận lấy?

Vô Huyền khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

- Ngươi tên là Mạc Phàm đúng không, có vấn đề gì à?

- Vô Huyền sư bá, Vọng Cơ sư huynh tới đây làm gì vậy?

Mạc Phàm do dự một lát, vẫn hỏi.

Không dễ dàng gì hắn mới để Vọng Cơ sư huynh rút lui, hiện giờ không chỉ bị gọi tới, còn đưa cho Vọng Cơ sư huynh thông tin tuyển thủ dự thi, đây là phải dự thi rồi.

Nếu để Vọng Cơ sư huynh dự thi, cho dù hắn đi cùng, Vọng Cơ sư huynh vẫn có khả năng bị Long Ngạo Thiên phế bỏ.

Dù sao đây là chuyện đời trước, xác suất xảy ra rất cao.

Có khả năng không phải trận chung kết, mà ngẫu nhiên trong một xung đột, đều có khả năng.

- Chuyện này, cậu ta chỉ là lựa chọn phòng bị, nếu trong hai người ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ do Vọng Cơ bổ sung, cùng tham gia Đại Bỉ tông môn, ngươi có dị nghị à?

Vô Huyền nhíu mày hỏi.

Mạc Phàm nhíu chặt mày, hắn không biết đây là cố ý hay vô ý, nhưng không phải chuyện tốt.

Không phải hắn chưa từng dẫn người tham gia Đại Bỉ, chưa từng có thành viên dự bị.

Thông thường không ai ra tay với người tham gia Đại Bỉ, trừ phi là tìm chết.Thần Nông Tông không cho phép, tông môn khác cũng như vậy.

Lúc trước có tông môn vì muốn đạt được vị trí cao, ra tay với mấy đệ tử tông môn khác, kết quả bị tra xét ra.

Tông môn kia không chỉ bị mấy đại tông môn liên thủ đuổi giết, toàn bộ người tham gia đều bị tru sát.

Hiện giờ bọn họ muốn Vọng Cơ sư huynh làm tuyển thủ dự bị, khả năng liên quan tới hắn là rất cao.

- Tuyển thủ dự bị, Vọng Cơ sư huynh là đệ tử của Vô Phong sư thúc đúng không, chuyện này Vô Phong sư thúc đồng ý sao?

- Vô Phong sư đệ có đồng ý hay không, cần một tiểu tử hậu bối như người quan tâm à?

Vô Tàng hừ lạnh một tiếng nói.

- Một tiểu bối hỏi một câu, sao Vô Tàng sư huynh lại nói nhiều như vậy, hiện giờ tiểu bối gặp trưởng bối đều chỉ có thể câm miệng quỳ xuống à?

Vô Địch bất mãn nói.

- Vô Địch, ngươi.

Vô Tàng nhíu mày, trong mắt lập tức tỏa ra sắc bén.

Lần trước Vô Địch khiến ông ta mất mặt, ông ta còn chưa tính sổ với Vô Địch, Vô Địch còn dám nói chuyện với ông ta như thế.

- Sao thế, tiểu bối không thể nói chuyện, ta làm sư đệ không thể nói à?

Vô Địch cười lạnh lùng nói.

- Vô Địch!

Vô Tàng nổi giận thét lên một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, trong mắt lóe lên hung quang giống như ước gì có thể lập tức giết Vô Địch.

Vô Địch híp mắt, không thèm nhìn Vô Tàng.

Ông có chút kiêng kị Vô Huyền, nhưng Vô Tàng không xứng gọi tên của ông.

Lúc hai người tranh cãi, Vô Huyền hơi nhíu mày lại.

- Vô Tàng, ngồi xuống đi.

Vô Tàng trừng Vô Địch một cái, ngồi xuống.

- Vô Địch, nơi này không còn chuyện gì nữa, nếu đệ muốn ngồi ở đây, thì đừng mở miệng nói nữa.

Vô Huyền không thèm liếc nhìn Vô Địch một cái, nói.

- Vô Huyền sư huynh, ta không nói lời nào là được.

Vô Địch cười nịnh nọt, tìm một vị trí ngồi xuống, hoàn toàn không còn khí phách và cường thế lúc đối mặt với Vô Tàng.

Mạc Phàm không thấy kỳ lạ, Vô Địch sư thúc là Vô Huyền sư bá tìm tới, mang tới sơn môn.

Nếu không có Vô Huyền sư bá, thì không có Vô Địch sư thúc hiện giờ.

Tuy thực lực của Vô Địch sư thúc cao hơn Vô Huyền sư bá rất nhiều, vẫn rất cung kính với Vô Huyền sư bá.

Vô Huyền vuốt râu, khẽ gật đầu, dời mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

- Ngươi muốn biết gì, ta có thể nói cho ngươi, hiện giờ Vô Phong sư đệ còn chưa biết, nhưng đệ ấy sẽ dẫn các ngươi đến Đạo Môn tham gia Đại Bỉ, đến lúc đó có thể để Vọng Cơ làm tuyển thủ dự bị hay không, do đệ ấy quyết định, ngươi còn vấn đề gì không?

- Vậy không còn vấn đề gì nữa.

Lúc này lông mày Mạc Phàm mới hơi giãn ra, cất ngọc giản kia đi.

Chỉ cần Vô Phong sư thúc vẫn mang bọn họ tham gia Đại Bỉ, vậy không có vấn đề gì.

- Ngươi đã không có vấn đề gì, vậy đến lượt ta.

Vô Huyền thản nhiên nói.

- Vô Huyền sư bá mời nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, nói.

Vô Huyền sư bá tìm hắn tới làm gì, chỉ sợ lập tức hắn sẽ biết.

- Đại Bỉ đối với Thần Nông Tông chúng ta rất quan trọng, hẳn là ngươi đã biết, Mạc Phàm?

Vô Huyền hỏi.

- Sư bá gọi con tới, là vì hỏi chuyện này sao?

Mạc Phàm cau mày nói.

Việc này vốn không cần Vô Huyền sư bá nói, nếu Vô Huyền sư bá gọi hắn tới đây, chắc chắn không đơn giản như vậy.

Mạc Phàm mới mở miệng, Vô Tàng và mấy người khác đều nhếch miệng cười.

Sắc mặt Vô Địch và Vô Ngần thì khó coi, chân mày cau lại.

Vô Huyền không phải đám Vô Tàng, Mạc Phàm nói chuyện với Vô Huyền như vậy, đúng là tìm khổ để ăn.

- Tiểu tử, ai cho ngươi lá gan nói chuyện với đại trưởng lão như vậy?

Không đợi Vô Huyền mở miệng, Vô Địch đã mở miệng quát.

Vô Huyền khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt khôi phục như thường.

- Nếu ngươi đã biết những chuyện này rồi, vậy ta không hỏi nhiều nữa, sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn, Đại Bỉ lần này không ít tông môn xuất hiện thiên tài tuyệt thế, nhất là Long Ngạo Thiên của Ngạo Nhật Sơn Tông, nghe nói đã đi lên thần đạo, Đại Bỉ lần trước Thần Nông Tông chúng ta đứng thứ nhất, lần này ngươi nắm bao nhiêu phần trăm đứng thứ nhất?

- Con còn chưa gặp đệ tử tông môn khác, nắm chắc bao nhiêu phần trăm đứng thứ nhất, chuyện này con không dám nói.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn không có hứng thú đứng đầu Đại Bỉ, mục tiêu của hắn chỉ là Long Ngạo Thiên.

Nếu gặp Long Ngạo Thiên ở vòng cuối cùng, vậy thuận tiện lấy thứ nhất đi.

- Khiêm tốn là một chuyện tốt, nhưng ta nghe Vô Địch sư đệ nói, thực lực của ngươi rất mạnh, ngay cả Lam Dương cũng không bằng ngươi, ở Võ Đạo Trì thu hoạch được rất nhiều, là hi vọng của Thần Nông Tông chúng ta, ta vẫn hi vọng ngươi vì Thần Nông Tông lấy được hạng nhất, ngoài ra…

Vô Huyền nói một nửa thì dừng lại.

- Vô Huyền sư bá có chuyện gì cứ nói.

Mạc Phàm nói.

- Lần này ngươi không chỉ lấy được thứ nhất, còn không được đánh đệ tử tông môn khác chết hoặc trọng thương trên Đại Bỉ.

Vô Huyền nói tiếp.

Câu này vừa vang lên, sắc mặt Vô Địch và Vô Ngần khó coi.