Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 857# 2




 

 

 

Chương: Vô Ngần Rút Lui
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Vô Địch, đệ đừng có mà quá phận, đệ nghĩ rằng chiến lực mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm ở Thần Nông Tông à?

Vô Tàng nhíu mày, trầm giọng nói.

Trái lại ông có thể đi cho xong việc, nhưng hạng người như Vô Địch nói được thì làm được, nếu thật sự tìm tới cung điện của ông khiêu chiến, ông sẽ mất sạch mặt mũi.

- Vô Tàng sư huynh, chẳng lẽ thực lực mạnh không thể muốn làm gì thì làm?

Vô Địch cười lạnh lùng, hỏi ngược lại.

- Được lắm, đợi chưởng môn sư đệ trở về, ta nhất định sẽ tìm đệ ấy tố cáo đệ một việc.

Sắc mặt Vô Tàng xanh mét, nổi giận đùng đùng nói.

- Mặc huynh, nhưng trước khi chưởng môn sư huynh trở về, chuyện này tất phải giải quyết theo phương pháp của ta, sau đó thì tùy.

Vô Địch nói với vẻ khinh thường.

Thực ra ông chẳng muốn quản chuyện của Mạc Phàm, chỉ quản chuyện của Tiểu Phượng Vũ mà thôi.

Vô Tàng tìm chưởng môn càng tốt, Mạc Phàm là đệ tử của chưởng môn, chưởng môn giải quyết là tốt nhất, nếu chưởng môn cũng đứng về phía Vô Tàng vậy ông không phản đối, chỉ là chưởng môn làm vậy hay không, ông cũng không biết.

Nhất là Vô Tàng vì trả thù, dùng Tàng Bảo Các của Thần Nông Tông tới gây khó dễ cho Mạc Phàm, chuyện này có chút lạm dụng tư quyền, chưởng môn càng không đứng về phía Vô Tàng.

- Rốt cuộc là đệ muốn thế nào?

Vô Tàng nghiến răng hỏi.

Vô Địch đến đây, ông nhượng bộ chỉ có thể tự rước lấy nhục.

Người như Vô Địch, chưa bao giờ thích giảng đạo lý với người khác, cũng không có đạo lý có thể nói, không phục thì đánh.

Đừng nói là đám sư huynh đệ bọn họ hết cách với Vô Địch, trưởng bối của bọn họ cũng rất đau đầu về Vô Địch, gặp được Vô Địch thường trốn tránh không gặp.

Tạm thời theo Vô Địch là được, đợi chưởng môn trở về, nhất định phải để chưởng môn cho ông công đạo.

- Rất đơn giản, không phải là chuyện mấy phủ đệ và hậu bối đánh nhau sao, không có gì ghê gớm cả, thắng thì thắng, thua thì thua, ta cũng bại bởi tiểu tử này, nhưng Vô Địch ta đã thua nguyện chịu thua, đồng ý dẫn cậu ta vào Võ Đạo Trì, đánh cược không phải chỉ một chút, hai người thân là trưởng bối cũng cần phải như vậy.

- Ta cho hai người hai lựa chọn, thứ nhất, hai người đánh nhau một người không muốn, hai người đều phải trừng phạt, ta sẽ kéo tất cả mọi người tới.

Vô Địch vươn một tay ra, khẽ kéo trong hư không.

Không gian trước người hắn lắc lư, trong gợn sóng, đám Lam Dương, Lam Phi, Phùng Bất Khí, Liễu Mị Nhi được kéo từ trong ra ngoài.

Trên tầng hai, sắc mặt Vô Tàng và Vô Ngần lập tức thay đổi.

Bọn họ đều là cao thủ Đại Thừa, tự mình có thể hoành độ hư không.

Nhưng tiện tay kéo nhiều người khác tới đây như vậy giống Vô Địch, hai bọn họ đều không làm được.

Mười phong ở Thần Nông Tông, nhìn thì như rất gần, thực ra là biểu hiện giả do không gian pháp tắc tạo thành, từng sơn phong ít nhất cách hai hệ hằng tinh.

Hơn nữa chỗ bọn họ đều có trận pháp bảo hộ, tùy tiện kéo tới như vậy, rất không đơn giản, e rằng không có mấy người ở Thần Nông Tông làm được.

Mạc Phàm thì không có cảm giác gì mấy, quả thật lúc này Vô Địch sư thúc rất lợi hại, nhưng hắn từng thấy lúc Vô Địch sư thúc càng khủng bố hơn rồi.

Đám Phùng Bất Khí thì khác, không biết có phải là có tật giật mình, hay là bị thủ đoạn của Vô Địch sư thúc dọa sợ, sắc mặt cả đám trắng bệch.

Chuyện này vốn xem như là Vô Địch sư thúc ra mặt, tối đa là chấm dứt tại đây, nhưng Vô Địch sư thúc lại kéo bọn họ tới, vậy thì không dễ nói rồi.

Vô Địch không để ý tới biểu cảm vô cùng khiếp sợ của đám Vô Tàng, nâng cao cằm nói.

- Nếu như đều trừng phạt, mỗi người ta sẽ giáng tu vi xuống thấp hơn một cấp đánh ba quyền, ai trả xong, chuyện này xóa bỏ, người nào cũng không được nhắc tới, cũng không còn ai được giở trò như vậy nữa, tiểu tử, ngươi có ý kiến không?

Vô Địch hỏi Mạc Phàm.

- Vô Địch sư thúc quyết định là được.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Vô Địch sư thúc cùng cấp với hắn mà hắn còn đỡ được một quyền, ba quyền của Kim Đan đỉnh phong hắn càng không có vấn đề.

- Con thì sao, Tiểu Dương.

Vô Địch nhìn Lam Dương nói.

- Quyết định của sư phụ là quyết định của con.

Lam Dương cung kính nói.

- Mấy người thì sao?

Vô Địch dời mắt nhìn về phía đám Lam Phi, Phùng Bất Khí.

Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không nói gì.

Trong đám bọn họ mạnh nhất không thể nghi ngờ là Lam Phi, nhưng Lam Phi cũng chưa chắc đỡ được ba quyền giáng cấp của Vô Địch sư thúc.

Cho dù Vô Địch sư thúc thủ hạ lưu tình, có khả năng mấy bọn họ không chết cũng phế.

Phùng Bất Khí do dự, liếc mắt ra hiệu với nam tử ở bên cạnh.

Bọn họ không thể lựa chọn, Vô Địch sư thúc đã khiến Phùng gia và Lam gia không còn mặt mũi, nếu ông ta và Lam Phi mở miệng, trở về sẽ không tránh được bị phạt nặng.

Nam tử kia do dự một lát, cười run rẩy, cúi người hành lễ với Vô Địch sư thúc.

- Vô Địch sư thúc, lựa chọn thứ hai là gì vậy?

- Thứ hai à, không có bồi thường, không có xin lỗi, nữ đồ đệ này của ta cũng không thể cho Lam gia, chuyện Tàng Bảo Các và Lam gia có thể tiếp tục chơi, nhưng ta thấy người có chữ lót “Vô” của La gia sẽ đánh một lần, mãi đến khi chưởng môn sư huynh trở về, như vậy đấy.

Vô Địch nắm chặt tay, cười nói.

Phùng gia và Lam gia có mấy người thực lực không tệ, ông chịu nhiều thua thiệt trên người Mạc Phàm như vậy, đúng lúc tìm người hả giận, đánh người xong còn có thể ký dưới trướng Vô Phong và chưởng môn.

- Vô Địch sư đệ, chuyện này có chút hiểu lầm, ta thu hồi lại yêu cầu của Lam gia bọn ta, đa tạ sư đệ bồi dưỡng Tiểu Phi, chũng chúc mừng sư đệ tìm được tân đồ đệ, Phượng Vũ Trâm này coi như là lễ vật ta tặng sư điệt.

Vô Ngần nghĩ một lát, lấy một trâm phượng màu đỏ rực ra nói.

Ông ném trâm phượng về phía không trung, trâm phượng bay về phía Phượng Vũ.

Trâm phượng tới gần Phượng Vũ, hỏa diễm màu đỏ lập tức dấy lên, từng tiếng phượng minh vang lên trên trâm phượng.

Hiếm khi trên mặt Phượng Vũ có biểu cảm, trước mắt cô hơi sáng lên.

Mạc Phàm nhìn thấy trâm phượng này, sắc mặt cũng hơi đổi.

Kiếp trước, sau khi hắn nhận Phượng Vũ làm đồ đệ, Phượng Vũ nhanh chóng phá kỷ lục tốc độ tu luyện ghi lại ở Thần Nông Tông, lúc ấy Vô Ngần sư thúc đã tặng Phượng Vũ chiếc trâm phượng này.

Trâm phượng này tương đồng với huyết mạch trong cơ thể Phượng Vũ, Phượng Vũ rất thích.

- Phượng Vũ, thích không?

Vô Địch thấy vẻ mặt Phượng Vũ thay đổi, thì hơi vui vẻ.

Trong mắt Phượng Vũ lóe lên tinh quang, khẽ gật đầu đáp.

- Thích thì cất đi, lát nữa ta sẽ để Lam Dương sư huynh dẫn con vào bảo khố nhìn xem, ta nhớ rõ ta cũng có thứ này, nếu không có thì bảo Lam Dương sư huynh dẫn con tới bảo khố của Lam gia nhìn xem, xem con thích gì nữa không.

Vô Địch không khách sáo, giống như bảo khố của Lam gia là hậu viện nhà ông.

Phượng Vũ vươn một ngón tay ra, với về phía trâm phượng.

Cô mới đụng vào trâm phượng, trong trâm phượng biến thành một Tiểu Phượng Vũ huyền ảo, vờn quanh cô.

Vô Ngần cũng không tức giận, trái lại cười nhạt.

- Phượng Vũ có thể tới Lam gia bất cứ lúc nào, không có Tiểu Dương cũng không sao.

- Đừng đánh chủ ý đồ đệ của ta, tốt nhất là huynh nên quản tốt đứa nhỏ của mình, ta đã dạy giúp huynh tu luyện cơ sở, nhưng còn chuyện khác, ta cũng không có biện pháp.

Vô Địch liếc mắt nhìn Vô Ngần một cái, lạnh lùng nói.

- Vậy ta đi trước một bước.

Trong mắt Vô Ngần hiện lên chút thất vọng, bàn tay vung lên, cả Lam Phi sắc mặt âm trầm cùng biến mất. Vô Địch hơi nhếch miệng, nhìn về phía Vô Tàng.