Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 853# 1




 

 

 

Chương: Vô Địch ra lệnh. Trong giọng nói mang theo khí tức không thể cãi lời.Nhận Học Trò
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Hai người đi về trước đi.

Mạc Phàm nhíu mày, nói với Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ.

Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ không ở lại, tạ ơn Vô Địch, lựa chọn một kiện linh khí ở cửa rồi rời đi.

Vô Địch cũng vẫy tay, để đám thị nữ lui ra.

- Vô Địch sư thúc còn chuyện gì vậy?

Mạc Phàm hỏi.

- Không nói với ngươi, ta tìm nha đầu này có việc.

Thân thể Vô Địch nhoáng lên một cái, đến bên cạnh Tiểu Phượng Vũ.

Ông nhéo mỗi chỗ trên tay chân Tiểu Phượng Vũ một cái, khẽ gật đầu.

- Tiểu tử, ngươi dùng bao nhiêu linh thạch mua nha đầu này đến, ra giá đi.

- Vô Địch sư thúc đây là?

Mạc Phàm hỏi.

- Nói thật cho ngươi biết, thiên phú, tâm tính, tư chất và huyết mạch của nha đầu này đều là thiên tài chiến đấu tuyệt phẩm, Lam Dương còn kém hơn con bé nhiều, tiểu tử ngươi học quá hỗn tạp, chỉ làm lãng phí thiên phú của con bé, ngươi đem con bé cho lão phu, lão phu sẽ nhận con bé làm đồ đệ, truyền thụ toàn bộ tuyệt học của lão phu cho con bé.

Vô Địch không giấu diếm, nói thẳng.

Lúc trước ông vẫn luôn chú ý Phượng Vũ, Phượng Vũ nhìn như không nói lời nào, nhưng cho dù là lúc ông ra tay với Mạc Phàm hay Mạc Phàm ra tay với anh em Lam Dương, trên người Phượng Vũ đều có biến hóa ý cảnh của võ đạo.

Có thể có loại biến hóa này, chỉ có thể nói lên một điểm, Phượng Vũ đang lĩnh hội võ đạo của bọn họ còn thông hiểu đạo lý.

Chỉ là nhìn một người, bình thường có thể nhìn hiểu hay không đều là vấn đề, vậy mà Phượng Vũ có thể lĩnh hội, thiên tư kinh người cỡ nào.

Vừa rồi ông sờ căn cốt của Phượng Vũ, cũng là vạn trung vô nhất.

Còn huyết mạch, càng không cần phải nói, huyết cấm kỵ phần lớn là cường giả tuyệt thế hậu nhập, huyết mạch của Phượng Vũ nồng đậm hơn huyết mạch của những người có huyết mạch cấm kỵ, hơn nữa trên người đã không còn nguyền rủa mà huyết cấm kỵ giả nên có.

Sở dĩ đã không còn nguyền rủa, phần lớn là chuộc lại từ người đắc tội, cho nên Phượng Vũ không phải là hạng người ác, như vậy, ông không cần lo lắng Phượng Vũ mạnh lên sẽ làm hại Tu Chân giới.

Nghe nói Vô Phong nhận Vọng Cơ, thiên phú kinh người, chưởng môn thì có Mạc Phàm yêu nghiệt tuyệt thế này.

Hai đồ đệ của ông đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, tất nhiên không thể cứ như vậy được.

Chỉ cần nhận Phượng Vũ làm đồ đệ, vẫn còn hi vọng vượt qua Vô Phong và chưởng môn.

- Chuyện này…

Mạc Phàm nhíu mày, lộ ra một chút do dự.

Thiên phú của Phượng Vũ thế nào, hắn biết rõ nhất, không cần Vô Địch sư thúc nói gì nữa.

Ngoài ra có cao thủ võ đạo như Vô Địch sư thúc dạy Phượng Vũ, quả thật là một lựa chọn không tệ.

Nhưng thật sự phải giao Phượng Vũ cho Vô Địch sư thúc sao?

- Tiểu tử, ngươi muốn gì thì cứ nói đi, ngoại trừ tiên khí không thể cho ngươi, những thứ khác ngươi lựa chọn thoải mái, chỉ cần ngươi đưa tiểu nha đầu này cho ta.

Vô Địch thấy Mạc Phàm do dự, giống như phải lấy được bất cứ giá nào, nói.

Ông cũng có một kiện tiên khí, nhưng cho Mạc Phàm vô dụng thôi, chỉ riêng chuyện nhận chủ đã là một việc rất khó khăn, nếu không đã bị không ít người mơ ước.

Ngoại trừ tiên khí ra, nếu có thể tìm đồ đệ tốt, ông không cần những thứ khác.

- Đồ thì không cần, sư thúc cảm thấy con bảo Lương Nguyệt Hoa tìm Tiểu Phượng Vũ từ ngàn dặm xa xôi tới, chỉ vì dùng để trao đổi đồ sao?

Mạc Phàm nhíu mày, nói.

Cho dù trên người Vô Địch sư thúc có đồ mà hắn không có, nhưng trên người hắn cũng có không ít thứ Vô Địch sư thúc không có.

Hơn nữa lấy mấy thứ này ra, Vô Địch sư thúc cũng sẽ động tâm.

Cho dù không bằng Vô Địch sư thúc, công pháp mà hắn lấy ra cũng không kém Vô Địch sư thúc chút nào.

- Tiểu tử, vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào, tuy đây là lần đầu tiên lão phu gặp ngươi, nhưng hẳn là ngươi biết rõ về lão phu, chọc giận lão phu, ngươi không lấy được thứ gì, sau này tiểu nha đầu này vẫn là đồ đệ của ta.

Vô Địch tức giận nói.

Một xú tiểu tử như Mạc Phàm, vậy mà dám cho ông xem sắc mặt, sống không kiên nhẫn.

Mạc Phàm không cho, ông cướp là được.

- Như vậy đi, con tìm Phượng Vũ tới vốn là nhận đồ đệ, nếu Vô Địch sư thúc nhìn trúng Phượng Vũ, vậy để Phượng Vũ tự mình lựa chọn, nếu Phượng Vũ lựa chọn sư thúc, con không cần thứ gì, chỉ hi vọng Vô Địch sư thúc đối tốt với Phượng Vũ một chút.

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

Hắn có thể cho Phượng Vũ cũng chỉ là công pháp và tài nguyên, phương diện võ đạo, tuy hắn có thể thắng Lam Dương, nhưng kém xa Vô Địch sư thúc.

Cô đi theo Vô Địch sư thúc, có thể đi xa hơn.

Có Vô Địch sư thúc ở đây, không có người dám bắt nạt Tiểu Phượng Vũ.

- Chuyện này không thành vấn đề.

Lông mày Vô Địch giãn ra, nhìn về phía Tiểu Phượng Vũ nãy giờ không nói gì.

- Tiểu nha đầu, nhanh nói với tiểu tử này, con muốn bái ta làm thầy, con bái ta làm thầy, sau này thân phận địa vị như tiểu tử này, bái tiểu tử này làm vi sư thì gặp người ta sẽ thấp hơn nửa đầu, cả đời đều không trở mình được, hơn nữa ta chỉ có hai đồ đệ, sư phụ của tiểu tử này đã có một đám đồ đệ, sau này đạt được tài nguyên sẽ nhiều hơn tiểu tử này nhiều, ta có thể đảm bảo, chỉ cần con bái ta làm thầy, con muốn thứ gì sẽ có thứ đó.

Vô Địch thề son sắt nói.

Vì nhận đồ đệ, phải liều mạng.

Mạc Phàm lắc đầu cười, không nói gì thêm.

Nếu Phượng Vũ bái Vô Địch sư thúc làm vi sư, tuy khác với kiếp trước, nhưng không tính là chuyện xấu.

Kiếp trước Phượng Vũ chết trên tay Võ Đế Quân Mạc Tà, một đời này nếu đổi thì đổi hoàn toàn một chút, đồ đệ biến thành sư muội.

- Ta muốn đi theo người này.

Phượng Vũ liếc mắt nhìn Vô Địch một cái, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Mạc Phàm nói.

Cô không biết vì sao Mạc Phàm muốn tìm cô, còn vì cô liều chết trúng một quyền của Vô Địch, nhưng cô cảm nhận được cảm giác từng quen thuộc trên người Mạc Phàm, loại cảm giác này khiến cô muốn đi theo Mạc Phàm, muốn biết toàn bộ về Mạc Phàm.

- Chuyện này…

Trên mặt Vô Địch xuất hiện lúng túng.

Có không biết bao nhiêu người đưa vô số trân bảo, muốn đệ tử nhà mình bái ông làm thầy, ông đều không để ý.

Phượng Vũ thì hay rồi, ông đồng ý nhiều ưu đãi như vậy, Phượng Vũ không động tâm chút nào, Mạc Phàm không nói một câu, vậy mà sống chết đi theo Mạc Phàm.

Ông không nghĩ ra được, đầu năm nay lão nhân không được yêu thích như thế à?

- Con có thể bái ta làm thầy học võ đạo, ta không hạn chế tự do của con, chỉ cần con đạt tới yêu cầu của ta, con muốn đi tìm tiểu tử này lúc nào cũng được, tiểu nha đầu, con thấy như vậy được không?

Vô Địch nghĩ một lát, lại nói.

Phượng Vũ làm như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phía Mạc Phàm.

- Nếu như vậy còn không được, bình thường con có thể tới phủ đệ của tiểu tử này, mỗi ngày đúng hạn tới tìm ta học võ đạo là được.

Vô Địch thấy vẻ mặt Tiểu Phượng Vũ không đổi, tiếp tục nói.

Khi nói chuyện, ông trừng Mạc Phàm một cái, biểu cảm như không nói giúp ông, ông sẽ giết người.

- Phượng Vũ, hay là ngươi bái Vô Địch sư thúc trước đi?

Mạc Phàm cười xấu hổ, nói với Phượng Vũ.

Có Vô Địch sư thúc làm sư phụ, vậy không còn gì tốt hơn.

Chỉ riêng thân phận này, có thể ít đi không ít phiền phức.

Cộng thêm một sư phụ khó cầu, hắn cũng thấy là một lựa chọn không tệ.

- Gì mà bái trước, tiểu tử, ngươi giải thích rõ ràng cho lão phu nghe chuyện này?

Ánh mắt Vô Địch phát lạnh, lạnh giọng hỏi.

Mạc Phàm không để ý tới Vô Địch, nhìn về phía Phượng Vũ.

Nếu Phượng Vũ vẫn không đồng ý, vậy hắn không có biện pháp.