Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 852# 1




 

 

 

Chương: Kiếm Ý
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Bên ngoài lôi đài, ngoại trừ Vô Địch, những người khác đều ngây ngẩn cả người.

Đám Mạc Phàm đều được Vô Địch hạ phong ấn, không thể sử dụng linh khí, thần thức, khí huyết.

Không khí trong lôi đài cũng bị Mạc Phàm ném đi, hơi nén không khí kỹ cũng không thể sử dụng.

Chỉ có thể sử dụng võ kỹ, lực lượng và tốc độ của bản thân.

Nhưng một đạo kình khí vừa rồi của Mạc Phàm là gì?

- Mạc Phàm phá phong ấn sao?

- Hay là Mạc Phàm đang gian dối?

Không chỉ bọn họ, Lam Dương và Lam Phi cũng cảm thấy khó hiểu.

Nhất là Lam Phi nhìn cánh tay của mình, xương cốt vỡ nát, bắp thịt ở bên trong như bùn lầy, đau đớn toàn tim.

- Sao lại có chuyện như vậy?

- Là kiếm ý.

Lam Dương nhìn chằm chằm Mạc Phàm một lát, nói.

Sở dĩ bọn họ có thể thắng Mạc Phàm, không phải lực lượng và tốc độ mạnh hơn Mạc Phàm nhiều, phương diện này hai bọn họ còn không bằng Mạc Phàm, nếu không Mạc Phàm đã sớm bị thua.

Nhưng bọn họ vẫn có thể khiến Mạc Phàm thất bại thảm hại, chính vì quyền ý của bọn họ mạnh hơn Mạc Phàm, lúc này mới đè Mạc Phàm ra đánh.

Nghĩa là ngoài Tinh Khí Thần ra, trong tu luyện võ đạo dần thành hình, nghe nói là hình thức ban đầu của đạo, kết quả có phải hay không thì không thể biết.

Nhưng nếu đủ mạnh, chiến kỹ sẽ mạnh hơn tu sĩ cùng cấp.

Nếu có thể tu luyện tới mức tận cùng, thì có thể hóa thành hình thái cụ thể, giết người trong vô hình.

Quyền ý của anh ta có thể hóa hình, nhưng chỉ ảnh hưởng, chèn ép đối phương, còn chưa tới tình trạng như Mạc Phàm, có thể ngưng tụ thành thật thể đả thương người.

Cánh tay kia của Lam Phi nhìn như bị hai ngón tay của Mạc Phàm điểm nát, thực ra là ở dưới kiếm ý, xương cốt, bắp thịt tự nghiền nát, bao gồm cây cột ở ven lôi đài, đây là điểm đáng sợ của ý.

Lam Dương vừa nói xong, mọi người ở xung quanh khó có thể tin.

- Làm sao có thể, vậy mà kiếm ý của Mạc Phàm đã tới nước này?

Nếu Mạc Phàm sử dụng kiếm ý ngay từ đầu, đám Lam Dương đã sớm bị đánh bại.

Ngay cả Vô Địch cũng nheo mắt lại, hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Mạc Phàm cao hơn vài phần.

Lúc trước ông vẫn tức Mạc Phàm làm càn, hiện giờ tuy tay Lam Phi bị phế, trái lại ông thoải mái hơn nhiều.

Một tiểu tử từ Hạ giới tới, y đạo đại thành, tuy quyền đạo bình thường, nhưng kiếm đạo cũng quá cao rồi?

Nếu Mạc Phàm không nhường ông, hai tên đồ đệ của ông đã sớm bị phế rồi.

Liễu Mị Nhi không cảm thấy như vậy, trên gương mặt tuyệt mỹ là xanh đỏ bất định.

Chẳng trách Mạc Phàm nói cô ta không xuống đài được, quả thật bây giờ cô ta có cảm giác không xuống đài được.

Kiếm ý của Mạc Phàm lợi hại như vậy, chỉ sợ Lam Dương và Lam Phi cộng lại cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm.

- Lam Dương sư huynh đúng là có nhãn lực, chỉ là ta đã cho hai người cơ hội rồi.

Mạc Phàm có chút tiếc nuối nói.

Lúc trước hắn luôn dùng quyền pháp, nhưng hai người vẫn không thể đánh bại hắn trong thời gian ngắn, cửa ải này dừng ở đây thôi.

Quả thật thực lực của Lam Dương mạnh hơn Lam Phi nhiều, thiên phú cũng cao hơn nhiều, nhưng dù sao thời gian tu luyện vẫn ít, quyền ý còn chưa tới mức thành binh.

Mà kiếm ý của hắn, là do tu luyện mấy trăm năm ở kiếp trước mà ra.

Khi nói chuyện, năm ngón tay hắn mở ra, kiếm ý ngưng tụ thành một trường kiếm bảy mét, xuất hiện trong tay hắn.

Thanh kiếm này không làm gì, chỉ tỏa ra quang mang màu trắng trong tay Mạc Phàm.

Không gian xung quanh, khe hở tự động xuất hiện.

Trên lôi đài tính hàn bằng sắt tạo ra mặt đất, linh khí cũng không cách nào lưu lại dấu vết, xuất hiện khe hở thật nhỏ.

Sau đó trên quần áo của Lam Phi và Lam Dương, trên làn da trần trụi ở bên ngoài, giống như bị lưỡi dao cắt qua, khe hở xuất hiện theo.

Lam Dương khá hơn một chút, quyền ý tinh thần của anh ta đã có thể hóa hình, hơi chắn được một chút, nhưng trên người vẫn tránh không được có vết thương.

Lam Phi thì chỉ trong phút chốc như biến thành huyết nhân.

Không chỉ như vậy, không lâu sau, dưới ảnh hưởng của thanh trường kiếm trong tay Mạc Phàm, trên khắp lôi đài đều là vết rạn.

- Còn muốn tiếp tục không?

Mạc Phàm nâng trường kiếm trong tay lên, hỏi.

- Ta thua.

Lam Dương nhíu mày, vẫn nói.

Dựa vào chiến kỹ, quả thật thực lực của Mạc Phàm mạnh hơn bọn họ không ít, hiện giờ đã không cần thiết phải tiến hành tiếp nữa.

Cửa ải này, từ khi định ra quy củ, anh ta không đỡ nổi Mạc Phàm.

Lam Phi nhìn thoáng qua Liễu Mị Nhi ở trên đài cao, nhíu mày, trong mắt hiện lên không cam lòng.

Trận này thua, không chỉ có anh ta không thể gây chuyện với Mạc Phàm nữa, cừu oán của đám Liễu sư tỷ cũng xóa bỏ, Mạc Phàm gần như không trả đại giá gì.

- Ta không phục.

Lam Phi nghiến răng, nói.

Anh ta nổi giận thét lên một tiếng, một quyền lại đánh về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhíu mày, trường kiếm trong tay không do dự đâm về phía Lam Phi.

Lúc trước Lam Phi có ý đồ giết hắn, tuy không có bản lĩnh này, nhưng nếu không nhận thua, vậy thì thử tư vị của kiếm ý đi.

Nhưng ngay lúc trường kiếm sắp đâm về phía quả đấm của Lam Phi, bỗng nhiên Lam Phi thu quyền, cả người nghiêng tới.

Sắc mặt Lam Dương thay đổi, thân thể lưu lại từng đạo tàn ảnh trong không trung, đến bên cạnh Lam Phi.

Một tay anh ta nắm lấy Lam Phi thuận thế ném về phía ban đầu của anh ta, tay còn lại thì lóe lên quyền ý nắm lấy trường kiếm của Mạc Phàm.

Quyền ý của anh ta vốn yếu hơn kiếm ý của Mạc Phàm, trong chớp mắt không có chỗ nào tốt, nắm lấy kiếm ý của Mạc Phàm một cách gian nan, để thanh kiếm kia của Mạc Phàm dừng trước người anh ta ba ngón tay.

Nhưng Lam Phi đến phía sau Mạc Phàm cười hung dữ.

- Tiểu tử, đi tu linh thể đi.

Lam Phi không dừng một giây, đánh mạnh về phía tim Mạc Phàm.

“Rầm!” Một quyền đập mạnh vào sau tim Mạc Phàm.

Ngực Mạc Phàm vốn bị thương, lại bị hai người đánh bị thương mấy lần, vốn đã tới cực hạn, lại bị một quyền của Lam Phi đánh trúng, âm thanh xương cốt gãy vang lên, quả đấm đánh thẳng vào sau tim Mạc Phàm.

“Phốc!” Cơ thể Mạc Phàm thuận thế bị đẩy về trước, kiếm ý đâm xuyên qua tay Lam Dương, đâm vào ngực Lam Dương.

Dưới kiếm ý, trái tim của Lam Dương lập tức tứ phân ngũ liệt.

ể- Tiểu tử, ngươi thua.

Vẻ mặt Lam Phi vui mừng vì thực hiện được, cười nói.

Tuy thực lực của anh ta yếu hơn Mạc Phàm và Lam Dương, nhưng anh ta đoán được, Mạc Phàm trúng nhiều quyền của bọn họ như vậy, cũng đã đến cực hạn.

Chỉ cần liều mạng một phen, có một người chế trụ kiếm ý của Mạc Phàm, bọn họ sẽ thắng.

Người chế trụ kiếm ý của Mạc Phàm, là Lam Dương.

Một khi anh ta gặp nạn, Lam Dương nhất định sẽ cứu anh ta, như vậy anh ta có cơ hội rồi.

Bất chợt xảy ra biến hóa, Liễu Mị Nhi và nam tử họ Phùng sửng sốt, lập tức lộ ra tươi cười.

Mạc Phàm vẫn thua, tuy Lam Phi thắng không vinh quang, nhưng bọn họ vẫn thắng.

Không chỉ thắng, Mạc Phàm còn đắc tội Lam gia hoàn toàn rồi.

Lam Dương là người được đề cử làm gia chủ nhiệm kỳ kế tiếp của Lam gia, Mạc Phàm đâm nát trái tim của Lam Dương, nếu chữa trị không hết thì tương đương phế đi cơ thể Lam Dương, Lam gia sẽ không bỏ qua cho Mạc Phàm.

- Thắng, như vậy mà thắng sao?