Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 848# 1




 

 

 

Chương: Vô Địch Cung
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Lam Dương, mau giết tiểu tử này giúp ta.

Lam Phi nghe thấy giọng Lam Dương, nhướn mày, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh nói.

Anh ta không biết sao Lam Dương lại tới đây, nhưng nếu Lam Dương tới đây, anh ta được cứu rồi.

Anh ta không phải đối thủ của Mạc Phàm, nhưng chiến lực của Lam Dương không chỉ gấp mười lần anh ta, Lam Dương bắt Mạc Phàm hẳn là dễ dàng.

- Lam Dương sư đệ, nhanh tới cứu bọn ta, Mạc sư đệ điên rồi, muốn giết hết bọn ta.

Nam tử họ Phùng cao giọng kêu lên, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Hai người dứt lời, tận cùng cơn gió, tiếng bước chân vang lên.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn theo giọng nói.

Chỉ thấy một người mặc áo trắng, bất luận là tướng mạo hay thân hình đều rất giống Lam Phi, nhưng đôi mắt và thần sắc ổn trọng, sắc bén hơn Lam Phi nhiều.

Nếu Lam Phi là một thanh linh khí, vậy Lam Dương ít nhất là bán tiên khí, chưa rút ra khỏi vỏ đã khiến hắn cảm nhận được sắc bén.

Nhìn thấy Lam Dương, Lương Nguyệt Hoa nhíu chặt mày hơn, trong đôi mắt đều là lo lắng.

Lam Dương là thiên tài chiến đấu ở Thần Nông Tông, thực lực không phải Lam Phi có thể so sánh.

Anh ta đến đây, chuyện này càng thêm phiền phức rồi.

Thua, có khả năng Mạc Phàm sẽ mất mạng ở đây.

Thắng, nếu Mạc Phàm giết anh em Lam gia, Lam gia chắc chắn sẽ nổi bão, Lam Dương gần như đã là gia chủ kế tiếp của Lam gia.

Chỉ vài bước, Lam Dương liền từ ngoài trăm mét tới bên cạnh Lam Phi.

Theo anh ta đến, một cơn gió như hình với bóng bao trùm xung quanh.

- Lam Dương, mau làm thịt tiểu tử này giúp ta.

Lam Phi trừng Mạc Phàm một cái, nói.

Lam Dương làm như không nghe thấy lời Lam Phi nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Mạc sư đệ không hổ là người đứng đầu hải tuyển.

Anh ta vốn không để Mạc Phàm vào mắt, chỉ là Mạc Phàm có thể hành hạ em trai anh ta và đám Liễu Mị Nhi tới chết, còn dễ dàng làm được, thực lực của Mạc Phàm đủ để anh ta coi trọng hơn.

- Xem ra Lam sư huynh lĩnh ngộ được tuyệt học của Vô Địch sư thúc rồi.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

Gió bên cạnh Lam Dương không phải gió thông thường, là kết quả của việc lĩnh ngộ Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo, nếu không chỉ dựa vào một cơn gió, cũng không có biện pháp dễ dàng loại trừ thái âm chi khí của hắn như vậy.

- Đạo của sư phụ ta rất cao thâm, ta chỉ học được chút da lông, không tính là lĩnh ngộ.

Lam Dương rất bình tĩnh, nhướn mày nói.

Mạc Phàm không tranh cãi với Lam Dương chuyện này, một tay của hắn vươn ra, một thanh trường kiếm do phù văn màu vàng tạo thành xuất hiện trong tay hắn.

- Lam Dương sư huynh là tới báo thù cho Lam Phi đúng không, nếu đúng là như vậy, thì không cần nói nhiều như thế, có thể bắt đầu.

- Chúng ta sẽ giao đấu, nhưng không phải ở đây, Mạc sư đệ theo ta tới Vô Địch Cung một chuyến đi, sư phụ ta cho mời.

Lam Dương bình tĩnh nói.

Anh ta tới nơi này không phải tới tìm Mạc Phàm gây phiền phức, mà phụng mệnh tới mời Mạc Phàm.

Chỉ là đúng lúc gặp Mạc Phàm ra tay với đám Lam Phi, lúc này mới cứu đám Lam Phi.

- Lam Dương, huynh không thấy cậu ta muốn giết bọn ta sao?

Lam Phi hơi sửng sốt, cảm thấy khó hiểu nói.

Thiếu chút nữa anh ta bị Mạc Phàm giết chết, vậy mà Lam Dương có mắt không tròng.

- Đúng vậy, Lam sư đệ, tiểu tử này quá vô pháp vô thiên, chỉ là một chuyện nhỏ, cũng muốn ra tay giết hết tất cả mọi người, đệ mặc kệ như vậy, sau này đệ tử ban đầu của Thần Nông Tông như chúng ta có đường sống hay không, chỉ có thể bị những đệ tử từ ngoài tới bắt nạt.

Liễu Mị Nhi nhíu mày, bất mãn nói.

Nếu phế vật Lam Phi này không phải đối thủ của MạcPhàm, vậy thì để Lam Dương ra tay.

- Liễu sư tỷ, đệ tử của Thần Nông Tông cho dù là nguyên thủy hay ngoại lai, đều là đệ tử của Thần Nông Tông, các ngươi đã có mâu thuẫn với Mạc sư đệ, vậy cùng theo ta tới Vô Địch Cung đi, chuyện này sẽ do sư phụ ta giải quyết.

Lam Dương liếc mắt nhìn đám Liễu Mị Nhi một cái, nói.

Quả thật anh ta có thể ra tay với Mạc Phàm, nhưng không thể nóng lòng lúc này, sau này còn có cơ hội.

- Chuyện này?

Liễu Mị Nhi nhíu mày, lộ vẻ do dự.

Mạc Phàm biết Vạn Giang Bình, nhỡ đâu tiết lộ chuyện này cho Vô Địch sư thúc, chẳng phải chuyện cô ta chuẩn bị lâu như vậy sẽ hỏng hoàn toàn sao.

Cô ta vẫn đang xoắn xuýt, giọng nam tử họ Phùng đã truyền vào tai cô ta thông qua thần niệm.

- Đến Vô Địch Cung càng tốt hơn, tiểu tử này phá Thiên Băng Địa Liệt Cửu Lưu Tinh, Vô Địch sư thúc sẽ không để cậu ta qua cửa dễ dàng.

Liễu Mị Nhi nhướn mày, khẽ gật đầu với nam tử họ Phùng.

Vô Địch sư thúc có tiếng là lưu manh, tính khí nóng nảy thì không nói, còn rất sĩ diện.

Mạc Phàm đánh bại Lam Phi, thiếu chút nữa giết chết ông ta, ngay cả tuyệt kỹ thành danh của Vô Địch sư thúc cũng bị Mạc Phàm phá, nếu chuyện này để Vô Địch sư thúc biết, Vô Địch sư thúc sẽ không tha cho Lam Phi, càng không bỏ qua cho Mạc Phàm.

Chuyện Vạn Giang Bình, Mạc Phàm chưa chắc đã có cơ hội nói ra, cho dù nói ra, Vô Địch sư thúc chưa chắc sẽ tin, cho dù phái người thăm dò cũng vô dụng, bởi vì hiện giờ Vạn Giang Bình còn chưa tên là Vạn Giang Bình.

- Có thể, chúng ta đi gặp Vô Địch sư thúc, nhưng Mạc sư đệ phải dẫn theo nha đầu có huyết cấm kỵ nữa.

Liễu Mị Nhi nghĩ một lát, chỉ Phượng Vũ ở cửa phủ đệ Mạc Phàm nói.

Huyết cấm kỵ là cấm kỵ của mỗi đại tông môn, nhất là thập đại tông môn.

Tuy Thần Nông Tông là môn phái y tiên, lấy cứu sống làm nhiệm vụ của mình, nhưng không thoát khỏi quan hệ với huyết cấm kỵ.

Mạc Phàm ngang nhiên nhận một người có huyết cấm kỵ làm đồ đệ, còn vì đồ đệ này mà muốn giết bọn họ, đến lúc đó Vô Địch sư thúc sẽ càng không bỏ qua cho Mạc Phàm.

- Huyết cấm kỵ?

Lam Dương nhíu mày, nhìn theo ngón tay của Liễu Mị Nhi, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Phượng Vũ.

- Lá gan của Mạc sư đệ đúng là không nhỏ, vậy mà nhận dị tộc huyết cấm kỵ làm đồ đệ.

Lam Dương lạnh lùng nói.

Huyết cấm kỵ quá mẫn cảm, vì phòng ngừa những người này lại gieo mầm tai họa, không ai sẽ nhận những người này làm đồ đệ, càng không ai sẽ dạy bọn họ công pháp, trên cơ bản những người này đều thành nô lệ.

- Chuyện này có vấn đề gì sao, Thần Nông Tông không có quy định cấm nhận đệ tử huyết cấm kỵ làm đồ đệ mà?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Kiếp trước, bởi vì hắn nhận Phượng Vũ làm đồ đệ, cũng chịu không ít nghi ngờ, thậm chí có người ra tay với hắn.

Chỉ là khi đó hắn đã thành y tiên Bất Tử, những người khác muốn chất vấn hắn cũng cần phải suy xét danh vọng và bạn bè của hắn.

Sau khi Bạch Khởi giết vài người giúp hắn, thì không còn ai dám ra tay với Tiểu Phượng Vũ nữa.

Hiện giờ hắn còn chưa có danh vọng, nhưng hắn đã không còn là Kim Đan kỳ, không như khi có danh vọng, thực lực đã vượt qua kiếp trước.

- Nếu Mạc sư đệ nói như vậy, vậy mang theo tiểu cô nương này tới Vô Địch Cung, Mạc sư đệ không có ý kiến đúng không?

Lam Dương nhíu mày hỏi.

- Có thể.

Mạc Phàm không do dự nói.

Hắn vốn chuẩn bị tới Vô Địch Cung bái phỏng Vô Địch sư thúc, nếu Vô Địch sư thúc phái người tới mời, đúng lúc tới gặp vậy.

- Được rồi, mọi người đều đi theo ta.

Lam Dương lạnh nhạt nói, xoay người rời đi.

Đám Lam Phi lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, đi theo. Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, dẫn theo Tiểu Phượng Vũ, Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ đến Vô Địch Cung.