Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 845# 2




 

 

 

Chương: Liễu Mị Nhi
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Lam Phi sư huynh, cần ta lặp lại lần nữa không?

Mạc Phàm thấy Lam Phi thờ ơ, lại nói tiếp.

Hắn còn tưởng Liễu sư tỷ muốn tìm ai, hóa ra là Lam Phi đồ đệ của Vô Địch sư thúc.

Lam Phi tới, trái lại hắn cũng nghĩ tới rồi, kiếp trước Lam Phi và Liễu sư tỷ là bạn lữ, xem như tình yêu chị em đi.

Nhưng tìm Lam Phi tới thì thế nào?

Cho dù Vô Địch sư thúc tới đây, dám đối xử với Phượng Vũ như vậy cũng không được.

Mạc Phàm nhíu mày, sắc bén xuất hiện trong mắt hắn.

Không đợi hắn nói chuyện, mỹ nữ họ Liễu nhíu mày.

- Mạc sư đệ, tuy đệ là chiến tu trong hải tuyển, nhưng đệ cũng quá tự đại rồi?

Mạc Phàm là tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, vậy mà giương oai trước mặt cô ta như vậy.

Cho dù thực lực của cô ta không được tốt lắm, nhưng cũng là cấp bậc Hóa Thần, trên người có không ít bảo vật Lam Phi cho cô ta hộ thân, vậy mà Mạc Phàm dám xuất khẩu cuồng ngôn.

- Chỉ dựa vào những lời này, thân là sư tỷ, ta giáo huấn đệ một phen, hẳn là không có vấn đề gì đúng không?

Mỹ nữ họ Liễu rút một thanh trường kiếm màu xanh biếc ra, đi về phía Mạc Phàm.

Lam Phi nhíu mày, còn chưa kịp ngăn cản.

- A… Vậy đắc tội rồi, thực lực của sư tỷ còn chưa đủ nhìn.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, nói.

Quả thật Liễu sư tỷ là cấp bậc Hóa Thần, nhưng gần như chưa từng ra tay với người khác, Hóa Thần như vậy ở trước mặt hắn không khác gì giấy.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, liền đến trước người mỹ nữ họ Liễu.

Tay của hắn như điện, nắm lấy cổ mỹ nữ họ Liễu.

“Leng keng!” Trường kiếm rơi xuống đất, mỹ nữ họ Liễu như con gà bị Mạc Phàm xách lên.

Linh khí trên người mỹ nữ họ Liễu chấn động vài cái, nhưng tay Mạc Phàm giống như kìm sắt càng nắm càng chặt.

Mạc Phàm vừa ra tay, sắc mặt Lam Phi và đám nam tử họ Phùng đều thay đổi.

Mạc Phàm ra tay cũng quá nhanh, vậy mà mỹ nữ họ Liễu không có biện pháp phản kháng.

Chỉ trong chớp mắt, trong mắt nam tử họ Phùng hiện lên vẻ vui mừng.

Ở trước mặt Lam Phi, vậy mà Mạc Phàm dám đối phó với Liễu sư muội như thế.

Bọn họ không phải người thích gây chuyện, cũng không phải loại người sẽ nhẫn nhịn, huống chi là Lam Phi, Lam Phi chắc chắn càng không thể nhịn.

Lam Phi nhíu mày, sắc bén ở trong mắt như đao phong mà ra.

- Tiểu tử, mau thả Liễu sư tỷ ra, nếu không ta giết nha đầu chết tiệt này.

- Vậy sư huynh sẽ thấy thi thể của Liễu sư tỷ.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Lam Phi lấy Tiểu Phượng Vũ uy hiếp hắn, nghĩ đơn giản quá rồi.

Ở trong mắt hắn mạng của Tiểu Phượng Vũ, quan trọng hơn mạng của mọi người ở đây nhiều.

Kiếp trước, Tiểu Phượng Vũ liên tục dùng mạng cứu sư phụ cấp bậc Kim Đan như hắn.

Cho dù cuối cùng Quân Mạc Tà ra tay giết chết hắn, Tiểu Phượng Vũ cũng là chết trước mặt hắn, hắn mới bị Quân Mạc Tà bóp nát Kim Đan.

Lam Phi dám giết Phượng Vũ, hắn cũng dám giết mỹ nữ họ Liễu này.

- Lam sư đệ, đừng nói lời vô nghĩa với cậu ta, giết nha đầu chết tiệt kia đi.

Trong tay Mạc Phàm, mỹ nữ họ Liễu tức giận nói.

Cô ta chưa từng chịu loại nhục nhã này, cô ta rất muốn nhìn xem Mạc Phàm có gan giết cô ta hay không, chỉ vì một nha đầu chết tiệt có huyết cấm kỵ.

- Chuyện này…

Lam Phi nhíu chặt mày, cảm thấy khó xử.

Trái lại giết Phượng Vũ cũng không có gì, dị tộc có huyết cấm kỵ tiến vào Thần Nông Tông, giết cũng không có người dám làm gì anh ta.

Nhưng nếu Mạc Phàm thật sự giết Liễu sư tỷ, vậy thì không hay rồi.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng liếc mỹ nữ họ Liễu trong tay.

- Liễu sư tỷ, tỷ cảm thấy ta không dám giết tỷ sao, hẳn là tỷ quen một người tên là Vạn Giang Bình đúng không?

Ngay vừa rồi, hắn mới nhớ tới một chuyện, Liễu sư tỷ này tên là Mị Nhi, tuy tổ tiên ở Thần Nông Tông lâu rồi, nhưng gia thế đã sớm xuống dốc.

Vì trọng chấn Liễu gia, Liễu Mị Nhi thông đồng với tu sĩ nam có tiềm chất ở khắp nơi, Lam Phi là một trong số đó.

Ngoại trừ tu sĩ nam ở Thần Nông Tông, cô ta và Vạn Giang Bình một tu sĩ Ma Giáo đã sớm có liên hệ, cuối cùng dẫn tới Ma Giáo xâm lấn, tu sĩ của Thần Nông Tông tử thương vô số.

Sau này tra được, sở dĩ Ma Giáo có thể đi vào Thần Nông Tông, là vì Liễu Mị Nhi và Vạn Giang Bình nội ứng ngoại hợp, hơn nữa hai người thực ra là huynh muội ruột.

Chẳng qua Liễu Mị Nhi ở lại Thần Nông Tông, Vạn Giang Bình thay tên đổi họ gia nhập Ma Giáo.

Người như vậy, bị giết cũng không đủ.

Cho dù Liễu Mị Nhi không làm chuyện này, vì Phượng Vũ, hắn cũng dám giết Liễu Mị Nhi.

- Cái gì?

Vẻ mặt Liễu Mị Nhi ngẩn ra, nhìn Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ, nhưng lập tức khôi phục như thường.

Sao cô ta có thể không biết Vạn Giang Bình, nhưng sao Mạc Phàm biết được?

Chuyện này có thể nói là bí mật lớn nhất trong lòng cô ta, cô ta chưa từng nói với người nào.

- Ta không biết đệ đang nói gì, Lam Phi đệ còn thất thần làm gì?

Đôi mắt của Lam Phi nheo lại, do dự một lát, đặt Tiểu Phượng Vũ trên đất.

- Tiểu tử, lấy phụ nữ ra áp chế không thú vị, đệ thả Liễu sư tỷ ra, ta thả nha đầu này, thế nào?

Liễu Mị Nhi là vị hôn thê của anh ta, tất nhiên anh ta không thể dùng mạng một dị tộc ra đánh cược với Mạc Phàm, không đáng giá.- Trả lại cho sư huynh này.

Mạc Phàm ném Liễu Mị Nhi cho Lam Phi.

Lam Phi đỡ lấy Liễu Mị Nhi, vội vàng ân cần hỏi han:

- Liễu sư tỷ, sư tỷ không sao chứ?

- Ta vừa bảo đệ làm gì, vì sao đệ không làm theo lời ta nói, đệ không nhìn thấy cậu ta làm gì ta sao?

Liễu Mị Nhi xoa cái cổ sưng đỏ, tức giận nói.

Cô ta không biết Mạc Phàm biết Vạn Giang Bình từ đâu, nhưng nếu Mạc Phàm biết, không thể giữ lại hắn, Mạc Phàm ra tay với cô ta, đây là cơ hội tốt diệt trừ Mạc Phàm.

- Sư tỷ, ta là vì sư tỷ…

Lam Phi nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Sư tỷ yên tâm đi, hôm nay ta nhất định sẽ cho sư tỷ một công đạo hài lòng.

Khi nói chuyện, ánh mắt anh ta sắc bén như đao phong nhìn về phía Mạc Phàm.

Anh ta tới trút giận cho Liễu Mị Nhi, còn chưa trút giận được, đã khiến Liễu Mị Nhi bị nhục nhã lớn như thế.

Hiện giờ anh ta cũng rất tức giận.

- Tốt nhất là như vậy, nếu không…

Liễu Mị Nhi hừ lạnh một tiếng, nói một nửa thì dừng lại.

Bất luận thế nào, không thể giữ Mạc Phàm được, lưu trữ Mạc Phàm, cô ta gặp nguy rồi.

Phía sau Liễu Mị Nhi, đám nam tử họ Phùng nhướn mày, trong mắt hiện lên vui mừng.

Chuyện đã tới nước này, đã tới lúc thu lưới, đây là chuyện bọn họ muốn.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời hai người nói, một tay hắn vươn về phía Phượng Vũ, trong đôi mắt phong mang tất lộ nhu hòa hơn.

- Lại đây, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn được ngươi.

Tiểu Phượng Vũ hơi ngẩng đầu, đánh giá Mạc Phàm, có vẻ suy nghĩ đăm chiêu một lát, lúc này mới vươn tay nhỏ ra, đi tới bên cạnh Mạc Phàm.

Tay Mạc Phàm tạo pháp ấn, rơi lên trên người Tiểu Phượng Vũ, vết thương của Tiểu Phượng Vũ lập tức biến mất.

- Ở phía sau đợi ta một lát, ta xử lý chút chuyện.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tiểu Phượng Vũ gật đầu, nhu thuận lùi tới bên cạnh Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ.

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, nhìn về phía đám Lam Phi.

- Sư huynh ra tay với đồ đệ của ta, tới vì chuyện Tụ Linh Trận đúng không?