Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 845# 1




 

 

 

Chương: Phượng Vũ
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Hai ngày sau, bên trong phòng tu luyện, Mạc Phàm mở to mắt.

Hai quyển kinh văn của Thiên Địa Huyền Sách, trải qua hắn tham ngộ vài lần, đã lĩnh ngộ hoàn toàn.

Kế tiếp, là thích ứng uy lực của hai quyển kinh văn và thông hiểu đạo lý của hai loại chiến pháp, trở thành chiến giáp của chính hắn.

Mạc Phàm nâng hai tay lên, kinh văn màu đen và kinh văn màu trắng lập tức vờn quanh tay hắn.

- Không biết thôi động toàn lực hai loại kinh văn này, uy lực mạnh cỡ nào.

Lúc trước hắn chỉ nhìn thấy một phần, hơn nữa chỉ dùng một đạo thái dương và thái âm chi lực, đã có hiệu quả không nhỏ.

Hiện giờ hắn đã tham ngộ hoàn toàn, không biết có mấy phần uy lực của Thiên Địa Huyền Sách chân chính.

Thiên Địa Huyền Sách được gọi với cái tên như vậy, vì thiên không phải là thiên, địa không phải là địa, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, tinh huy thất trạch.

Hắn đang định thử uy lực của hai loại kinh văn, bỗng nhiên lông mày nhíu lại, lấy một khối ngọc phù ra.

Ngọc phù truyền tin này, lúc này đang lóe sáng quang mang màu đỏ.

Hắn cất ngọc phù, bàn tay vung lên, đại môn của phòng tu luyện mở ra, hắn ra khỏi phòng tu luyện đi về phía đại môn phủ đệ.

Cửa phủ đệ, sắc mặt Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ hơi khó coi, nhìn chằm chằm đám người đối diện.

Trong đó sắc mặt Lương Nguyệt Hoa trắng bệch, một tay ôm bả vai, giống như bị thương không nhẹ.

Đối diện hai người, nam tử họ Phùng và mỹ nữ họ Liễu vây quanh nam tử áo lam, vẻ mặt đắc ý.

Nam tử này hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, mặt như đao chém gọt, khuôn mặt anh tuấn, cao gầy, dáng người cân xứng, rất dễ nhìn thấy trong đám nam tử họ Phùng.

Nam tử vẻ mặt lãnh khốc nhướn mày, khiến người ta có cảm giác không ai bì nổi.

- Lam Phi, thả Phượng Vũ ra, nha đầu này không thù không oán với mấy người, nếu ngươi muốn báo thù thì đi tìm Mạc Phàm.

Lương Nguyệt Hoa nhíu mày, nghiến răng nói.

Bà dựa theo Mạc Phàm nói mang Phượng Vũ tới, đúng lúc gặp đám Lam Phi ở cửa.

Lam Phi thấy bà mang Phượng Vũ tiến đến, không nói không rằng liền đả thương bà, bắt Phượng Vũ đi.

Bà không cần nghĩ cũng biết, rốt cuộc Mạc Phàm đã làm gì, chắc chắn đã chọc giận Lam Phi.

- Phượng Vũ?

Lam Phi nhìn lướt qua cô gái trong tay anh ta, nhướn mày.

Nha đầu này khoảng 18 tuổi, mái tóc dài màu cam hơi rối, một bên còn cài hoa nhỏ.

Dáng người hơi gầy yếu một chút, nhưng gương mặt bình tĩnh một cách dị thường tuyệt đối là cấp bậc khuynh thành.

Tuy nha đầu này bị anh ta nắm trong tay, nhưng không vùng vẫy, cũng không kêu đau, giống như không có chuyện gì xảy ra, đôi mắt nhìn chằm chằm bên trong phủ đệ.

Nhỏ tuổi như vậy, mà có thể bình tĩnh đúng là hiếm thấy.

- Không liên quan tới Mạc Phàm, vậy ngươi mang nha đầu dị tộc này tới đây làm gì?

Lam Phi cười lạnh lùng, hỏi.

- Dị tộc thì làm sao, Thần Nông Tông chúng ta không phải không cho phép dị tộc tiến vào.

Lương Nguyệt Hoa nhíu mày nói.

- Thần Nông Tông chúng ta không cấm dị tộc, nhưng trên người nha đầu dị tộc này không có thẻ bài, không phải là đồ đệ của ngươi, cũng không phải hạ nhân của ngươi, còn có huyết cấm kỵ, như vậy phải điều tra thật kỹ rồi.

Lam Phi cười khẽ, nói.

Anh ta vừa nói xong, không ít người nhìn về phía Phượng Vũ, sắc mặt lập tức thay đổi.

Huyết cấm kỵ, chính là một số huyết mạch loại đặc biệt.

Những gia tộc này đều tạo thành đại tai nạn, cuối cùng lọt vào tuyệt sát, chỉ còn lại một số phụ nữ già yếu và trẻ em được thêm Linh Hồn Lạc Ấn, chỉ cần hơi phân biệt cẩn thận, có thể biết được.

- Đúng là dị tộc có huyết cấm kỵ, Lương Nguyệt Hoa, ngươi mang một người như vậy tới phủ đệ của Mạc sư đệ, là tới làm gì, không phải vội tới tặng người cho đệ ấy đấy chứ, chẳng lẽ là người của ngươi, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, hẵng nói tiếp.

Nam tử họ Phùng cười mỉa nói.

- Chuyện này…

Lương Nguyệt Hoa nhíu mày, đôi mắt khẽ đảo.Bà chỉ dựa theo lời Mạc Phàm nói, đến nơi đó mới phát hiện, trên người Phượng Vũ có huyết cấm kỵ.

Nhưng nếu đồng ý Mạc Phàm, bà vẫn trấn áp cao thủ ở mấy nơi, xử lý chuyện nhà giúp Phượng Vũ, mang Phượng Vũ trở về.

Nhưng nếu bà thừa nhận Phượng Vũ là người của bà, bà đợi Luật Pháp Đường điều tra đi.

Nếu bà không thừa nhận, không chỉ Tiểu Phượng Vũ gặp tao ương trong tay Lam Phi, chuyện Mạc Phàm cũng không đơn giản, rất rõ ràng là những người này tới vì Mạc Phàm.

Mạnh Vô Kỳ ở một bên thấy Lương Nguyệt Hoa khó xử, tiến lên trước một bước.

- Các vị, các vị tới tìm công tử nhà ta đúng không, không bằng mấy vị thả cô nương kia ra trước,cùng đi vào, công tử nhà ta đang bế quan, ta đã thông báo cho công tử nhà ta rồi, công tử nhà ta sẽ ra nhanh thôi.

- Ngươi chỉ là một tiểu môn đồng, có tư cách gì nói chuyện với bọn ta?

Mỹ nữ họ Liễu nhíu mày, hỏi.

Lương Nguyệt Hoa là đệ tử chữ lót “Không”, tuy có tu vi là Hóa Thần, tu vi tương đương với bọn họ, nhưng nói chuyện cũng có chút không đủ cấp bậc, vậy mà môn đồng của Mạc Phàm cũng dám nói chuyện với bọn họ như thế.

- Vậy các người muốn thế nào?

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, trầm giọng nói.

Mỹ nữ họ Liễu làm như không nghe thấy lời Mạnh Vô Kỳ nói, nhìn về phía Lương Nguyệt Hoa.

- Nguyệt Hoa, rốt cuộc đứa nhỏ này là ai, nếu người của ngươi thì gật đầu, Lam sư đệ sẽ giao cho Luật Pháp Đường, do Luật Pháp Đường xử lý, ngươi phải đến Luật Pháp Đường một chuyến, nếu không phải người của ngươi, bây giờ ngươi có thể về phủ đệ của ngươi, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa rồi.

Tuy Lương Nguyệt Hoa không nói gì, nhưng cô ta có thể đoán được, đứa bé có huyết cấm kỵ là người của Mạc Phàm.

Bọn họ đang lo không tìm thấy lý do tìm Mạc Phàm gây phiền phức, bây giờ có rồi.

- Chuyện này…

Lương Nguyệt Hoa nắm chặt tay, trên mặt đều là khó xử.

Bà nghiến chặt răng, muốn trả lời, nhưng tiếng bước chân truyền từ trong phủ đệ ra.

“Cộp cộp cộp…” Càng đi càng gần, mỗi khi đi một bước đều như giẫm nát tim bọn họ, khiến bọn họ không tự chủ được trốn vào chỗ nào đó.

Bên ngoài phủ đệ, bao gồm cả Phượng Vũ ở trong đó, mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm, vẻ mặt tất cả đều thay đổi.

- Công tử, những người này…

Mạnh Vô Kỳ thấy là Mạc Phàm, vội vàng đi về phía Mạc Phàm.

- Không cần phải nói, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.

Mạc Phàm nhìn Phượng Vũ trên tay Lam Phi, trong mắt hắn lóe lên sắc bén, nói.

Kiếp trước, lúc hắn gặp Tiểu Phượng Vũ, Tiểu Phượng Vũ cao hơn bây giờ một chút, nhưng béo hơn bây giờ nhiều, hiện giờ cô ở trong đám người bỉ ổi hung tàn, giống như một con mèo nhỏ hoảng sợ.

Nhưng đôi mắt vẫn như trước, vĩnh viễn đều bình tĩnh như thế, gần như ít khi xuất hiện dao động.

Hắn đi tới cửa phủ đệ, đối diện Lam Phi.

- Lam Phi sư huynh, đúng không, cô ấy là đồ đệ của ta, thả cô ấy ra, ta không so đo với huynh chuyện này, nếu không huynh đối xử với cô ấy thế nào, ta sẽ trả lại gấp bội trên người Liễu sư tỷ.

Giọng điệu lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo lan tới tận linh hồn, ngay cả Mạnh Vô Kỳ và Lương Nguyệt Hoa quen thuộc Mạc Phàm cũng có cảm giác như vậy.