Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 840# 1




 

 

 

Chương: Mời
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Vạn Yêu Quật cách Vô Cực Phong của Thần Nông Tông rất xa, nhưng thông qua Truyền Tống Trận nhanh hơn nhiều.

Một lúc lâu sau, Mạc Phàm liền đến Vô Cực Phong, phía trước một tòa phủ đệ hơi cũ nát, lông mày hắn lập tức nhíu lại.

Vô Cực Phong là chỗ của chưởng môn, linh khí cũng là nơi nồng đậm nhất trong mỗi phong.

Ngoại trừ chủ phong chỗ sư phụ hắn ra, còn khoảng trên vạn sơn phong lớn nhỏ.

Những sơn phong này tọa lạc rất nhiều cung điện, phủ đệ, biệt viện lớn nhỏ không đều, để đệ tử của Thần Nông Tông cư trú.

Nơi trước mắt là phủ đệ của hắn, tọa lạc ở vùng đất bên cạnh Vô Cực Phong.

Chuyện này không có gì, kiếp trước hắn cũng ở đây.

Nơi này từng là nơi ở của một vị sư tổ, sau khi vị sư tổ kia độ kiếp phi tiên, vẫn không có ai ở.

Phủ đệ này không tính là nhỏ, cả khu vườn có ba cái sân trước giữa sau, dựa vào mà đứng, thác nước từ trên núi lưu lại, xuyên qua giữa phủ đệ.

Có chút tương tự động thiên ở Giang Nam của Mạc gia, nhưng cao cấp hơn nhiều.

Tuy ở nơi hẻo lánh một chút, nhưng rất yên tĩnh.

Cũng vì như vậy mà sau khi thanh danh của hắn lên cao, vẫn ở nơi này, không ở sơn phong sư phụ cho hắn.

Kiếp trước, lúc hắn mới tới nơi này, thác nước trong phủ đệ bị người ta dẫn đi, dược điền cũng bị người ta chiếm dụng, bên trong biệt viện gần như thành nhà kho của người khác.

Trải qua hắn thu thập một phen, lúc này mới khôi phục bình thường.

Lần này khác trước, hắn đã mang theo Mạnh Vô Kỳ tới.

Nhưng phủ đệ hoàn toàn không thay đổi, trái lại tệ hơn.

Trái lại thác nước không bị người ta dẫn đi, nhưng nước chảy xuống không có một chút linh khí dao động.

Không chỉ như vậy, linh khí của cả phủ đệ rất ít, vốn không giống mức độ một phủ đệ nên có, thậm chí ven đường hắn đi còn có linh khí nồng đậm hơn nơi này nhiều.

Phải biết rằng nơi này là Thần Nông Tông, một trong thập đại tông môn của Tu Chân giới, thánh địa vô số người mơ ước tu luyện.

Linh khí thấp tới mức này, chỉ sợ nói ra không có ai tin tưởng.Nếu không phải trên bảng hiệu chỗ đại môn có khắc Minh Nguyệt Cư, thậm chí hắn còn hoài nghi đây có phải phủ đệ của mình hay không.

Hắn lắc đầu, mới chuẩn bị đi vào, đại môn của phủ đệ mở ra, Mạnh Vô Kỳ đi từ bên trong ra.

Mạnh Vô Kỳ nhìn thấy Mạc Phàm, hơi sửng sốt, vội vàng ra đón.

- Công tử, cuối cùng người cũng về rồi.

- Ngươi chuẩn bị đi đâu thế, phủ đệ của Vọng Cơ sư huynh, hay là động phủ của Chúc Vũ?

Mạc Phàm khẽ gật đầu, hỏi.

Mạnh Vô Kỳ ăn mặc chỉn chu ra cửa, rõ ràng là muốn ra ngoài.

Mạnh Vô Kỳ không quen nhiều đệ tử nam ở Thần Nông Tông lắm, anh ta chỉ có thể đi tìm Vọng Cơ sư huynh và Chúc Vũ.

Đôi mắt của Mạnh Vô Kỳ khẽ đảo, quỳ một gối xuống.

- Vô Kỳ xử lý phủ đệ bất lợi, mong công tử trách phạt.

Gần đây anh ta đang trùng kích Nguyên Anh kỳ, linh khí ở phủ đệ này quá loãng, cho nên lúc anh ta tu luyện, phần lớn đều tới phủ đệ của Vọng Cơ.

Chỉ là thật không ngờ, đúng lúc gặp Mạc Phàm trở về.

- Đứng dậy đi, đây không phải lỗi của ngươi.

Một tay của Mạc Phàm khẽ nâng lên, một dòng linh khí nâng Mạnh Vô Kỳ dậy.

Mạnh Vô Kỳ chỉ có tu vi Kim Đan, không tính là đệ tử của Thần Nông Tông, vốn không có biện pháp xử lý chuyện này.

Năm đó cho dù là hắn, cũng tốn không ít công sức mới giải quyết được chuyện này.

- Dạ, công tử.

Vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ áy náy nói.

Mũi chân của Mạc Phàm khẽ điểm xuống, cơ thể bay lên đỉnh chóp đại môn.

Trong mắt hắn lóe lên hào quang màu lam, nhìn bốn phía.

Rất nhanh, hắn thu hồi ánh mắt, trở lại bên cạnh Mạnh Vô Kỳ.

- Trận pháp của phủ đệ bị người ta phá sau khi ngươi tới đây, hay là phá từ trước.

Linh khí ở Vô Cực Phong rất nồng đậm, cho dù không tụ lại, cũng sẽ có linh khí nồng đậm.

Nhưng vì đạt được linh khí càng đậm hơn, mỗi một tòa cung điện và phủ đệ đều khắc Tụ Linh Trận, Tụ Linh Trận trong phủ đệ của hắn bị người ta phá hỏng, còn bị người ta phá hoàn toàn, không tới một tháng đừng nghĩ tu sửa xong.

Cho dù là hắn tự mình ra tay, cũng mất một tuần.

Không chỉ như vậy, Tụ Linh Trận trong phủ đệ xung quanh phủ đệ của hắn cường đại dị thường, thông thường, Tụ Linh Trận tụ linh khí vô cùng nhu hòa, rất ít khi rút linh khí ở xung quanh.

Những phủ đệ ở gần đây, lại giống như hắc động không ngừng hút đi linh khí.

Chính vì nguyên nhân này, mới hút đi linh khí xung quanh phủ đệ hắn.

- Ta tới ngày đầu tiên còn rất tốt, nhưng tối hôm đó, một đạo lôi hạ xuống, Tụ Linh Trận liền bị phá hủy, ta tìm Chúc Vũ tiên sinh và Vọng Cơ công tử, bọn họ tới nhìn một lát, liền bảo ta sau này tới chỗ bọn họ tu luyện.

Mạnh Vô Kỳ nói thẳng.

- Chuyện này cũng không thể trách bọn họ.

Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng nói.

Chúc Vũ và Vọng Cơ sư huynh không phải đệ tử của Vô Cực Phong, bọn họ không tiện nhúng tay vào chuyện của Vô Cực Phong.

Ngoài ra, nếu kề bên này còn đám người kiếp trước, quả thật cũng là một đám khó chơi.

Vô Cực Phong là sơn phong của chưởng môn, phần lớn đệ tử nội môn đều tự cho mình là thanh cao.

Nhất là những đệ tử ở gần hắn, lại càng như vậy.

Ở Vô Cực Phong, đệ tử thiên phú cao ở trong cung điện mỗi đỉnh núi, theo thứ tự đi xuống, thiên tư càng ngày càng kém.

Hắn ở trong này, không chỉ là bên cạnh Vô Cực Phong, coi như là chân núi.

Ở trong này, ngoại trừ hắn ra, phần lớn là một số đệ tử thiên tư kém, nhưng có chút quan hệ có thể Vô Cực Phong.

Ví dụ như những đệ tử trưởng bối, là trưởng lão gì đó của Vô Cực Phong.

Những người này, cho dù là Chu sư huynh Chu Bất Vi của Luật Pháp Đường tới đây, cũng không dễ giải quyết.

Xử lý đám người bên này, lập tức sẽ có một đống phiền phức tìm tới cửa.

Kiếp trước, sư phụ hắn chiếu cố hắn nhiều, lúc này mới giải quyết được những phiền phức.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Mạnh Vô Kỳ hỏi.

Anh ta chỉ là môn đồng của Mạc Phàm, anh ta tới phủ đệ của Vọng Cơ và Chúc Vũ, không có ai nói gì.

Nhưng Mạc Phàm là đệ tử chữ lót “Bất” của Thần Nông Tông, ở chỗ rất xa đã vô cùng hạ giá, càng không nói tới dùng ké phủ đệ của những người khác, chỉ sợ sẽ bị người ta cười đến rụng răng.

- Đương nhiên là lấy lại thứ thuộc về chúng ta.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, nói.

Kiếp trước hắn không dễ dàng tha thứ cho đám người bắt nạt hắn, hiện giờ càng không có khả năng.

Đồ của hắn, hắn phải lấy lại toàn bộ, không cho một thứ gì.

- Ngươi cầm thứ này đến Vô Khí Phong, tìm một đệ tử tên Không Hổ, giao thứ này cho người đó là được, còn lại ngươi không cần quan tâm.

Mạc Phàm lấy một ngọc giản ra, đánh vào đó một đạo thần niệm, đưa cho Mạnh Vô Kỳ.

Mạnh Vô Kỳ nhận lấy ngọc giản, không nghĩ nhiều, liền đi về phía Truyền Tống Môn thông tới Vô Khí Phong.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên tinh quang, vào bên trong phủ đệ.

Đồng thời, thần thức của hắn không che giấu chút nào chậm rãi lan ra xung quanh, giọng nói trầm thấp vang lên trên không phủ đệ theo.

- Đệ tử dưới chữ lót “Bất” lập tức đóng Tụ Linh Trận của các ngươi lại, sư huynh sư tỷ chữ lót “Bất”, có thể đến phủ ta uống chén trà được không?