Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 838# 2




 

 

 

Chương: Liệt Hồn Thú
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Trong lồng sắt kia là một yêu thú chỉ dài hơn một mét, có chút giống con tê tê, nhưng dài như rồng.

Trong đôi mắt đỏ như máu lóe lên hung quang, cái miệng đầy răng nanh không ngừng khàn giọng gào thét với Hàn Ly và Ma Ngưu, nước bọt đều chảy cả ra.

Nếu không có lồng sắt ngăn cản, chỉ sợ tiểu thú này đã xông tới.

- Liệt Hồn Thú?

Hàn Ly nhìn thấy yêu thú trong tay Vô Thiên, vẻ mặt ngây ngốc nói.

Liệt Hồn Thú là một loại yêu thú rất tàn ác, hình thể nhỏ, nhưng yêu thú trong tay Vô Thiên đã có lân giáp màu lam, tương đương với yêu tộc Hóa Thần.

Nếu yêu tộc ở xung quanh bị Liệt Hồn Thú để mắt, rất có khả năng đang ngủ bị Liệt Hồn Thú ăn luôn.

- Không sai, là Liệt Hồn Thú.

Vô Thiên cười mỉa nói.

Đây là ông ta quỳ gối trong bí cảnh tình cờ tóm được, Liệt Hồn Thú Hóa Thần này muốn hạ miệng với ông ta, vật nhỏ này mới xuất hiện đã bị ông ta bắt lấy.

Ông ta không thể ra tay với Mạc Phàm, nhưng tiểu thú này thì có thể.

- Chuyện này…

Sắc mặt Hàn Ly khó coi.

Hiện giờ Mạc Phàm đang độ kiếp, không rõ sinh tử.

Nếu để Vô Thiên biết Mạc Phàm ở đâu, Mạc Phàm độ kiếp sẽ càng thêm nguy hiểm.

Cho dù không có Liệt Hồn Thú này, Mạc Phàm cũng không có khả năng sống sót.

- Không nói cho ta biết cũng được, không phải ngươi bảo vệ những yêu binh yêu tướng này sao, ta không giết bọn họ, vật nhỏ này đang đói bụng, ta cảm thấy thịt Tiểu Hàn Ly non mềm như thế, chắc chắn Liệt Hồn Thú rất thích.

Vô Thiên há to miệng, cười nói.

Nói xong, ông ta mở lồng sắt ra, thả Liệt Hồn Thú ra ngoài.

Vẻ mặt Liệt Hồn Thú hung ác, vốn là há to miệng như bồn máu nuốt thi thể của một yêu tướng, lúc này mới chậm rãi bò về phía Hàn Ly.

- Vô Thiên, ngươi dám!

Hàn Ly tức giận nói.

- Ta có gì không dám, ta cho ngươi lựa chọn, tự ngươi không chọn mà thôi, nếu ngươi lựa chọn nói cho ta biết Mạc Phàm ở đâu, có lẽ khẩu vị của Liệt Hồn Thú sẽ không như vậy, nếu không thì…

Vô Thiên cười mỉa nói.- Ngươi.

Hàn Ly nhíu mày, trong mắt hiện lên khó xử.

Nếu bà ta nói vị trí của Mạc Phàm, Mạc Phàm gặp nguy hiểm rồi.

Ngược lại, Tiểu Hàn Ly gặp nguy hiểm rồi.

Lúc bà ta đang do dự, một giọng nói truyền đến.

- Không cần tìm nữa, ta ở đây.

Hàn Ly nghe thấy giọng nói này, nhìn chỗ phát ra giọng nói.

Chỉ thấy Mạc Phàm mặc áo cà sa đi tới, khí tức phiêu phiêu dục tiên và khí tức chôn vùi toàn bộ của lôi đình tràn từ người hắn ra.

Vẻ mặt bà ta lập tức sửng sốt, trong mắt đều là không tin được.

Mạc Phàm đi cùng Bạch Hổ và ngũ yêu vương, hắn không chỉ bình yên trở về, còn giống như độ thiên kiếp không tệ.

Không nói tới Bạch Hổ và ngũ yêu vương, chỉ riêng 18 đạo thiên kiếp đã không dễ độ như vậy.

- Tiểu tử, hóa ra ngươi đi độ kiếp, xem ra ngươi độ kiếp thành công rồi.

Vô Thiên nhìn Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói.

Trên người Mạc Phàm nồng đậm lôi đình chi khí, đây đúng là dấu hiệu mới độ kiếp xong.

Chỉ là cho dù Mạc Phàm độ kiếp xong thì thế nào, trước khi độ kiếp Mạc Phàm là Nguyên Anh đỉnh phong, sau khi độ kiếp cũng như vậy, chẳng qua có thể phóng thích lực lượng của mình hoàn toàn, không đến mức đưa tới lôi kiếp mà thôi.

Tu vi của Mạc Phàm hiện giờ, chỉ là con mồi của Liệt Hồn Thú.

Mạc Phàm nhìn Hàn Ly và Ma Ngưu quỳ trên đất, hắn vung tay lên đỡ hai bọn họ.

Sau đó hắn dời mắt, nhìn về phía Liệt Hồn Thú như hung thần ác sát kia.

- Ngươi muốn Liệt Hồn Thú này thôn phệ ta sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Thế nào, có vấn đề gì à?

- Quả thật như vậy không vi phạm lời thề của ngươi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Vô Sương và Vô Thiên không thể tự mình ra tay với hắn, nhưng mượn những vật khác thì được.

- Cho nên ngươi còn di ngôn gì muốn nói.

Vô Thiên cười mỉa nói.

Vô Thiên không nói nhiều lời vô nghĩa với Mạc Phàm, ông ta không có hứng thú nói lời vô nghĩa với một tu sĩ nhân loại.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, đi tới bên cạnh Hàn Ly, vươn một tay về phía Tiểu Hàn Ly.

Lúc này Tiểu Hàn Ly bị Vô Thiên và Liệt Hồn Thú dọa sợ tới mức co rút thành một cục, cơ thể không ngừng run rẩy, trốn sau lưng Hàn Ly, trong đôi mắt to ngập nước tràn đầy vẻ sợ hãi.

Cho dù nhìn thấy Mạc Phàm, cũng không thân thiết quấn lấy như trước.

Mạc Phàm nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra, trên tay xuất hiện tạo hóa chi lực.

- Tới đây, không phải sợ.

Tiểu Hàn Ly nhìn thấy tạo hóa chi lực, lúc này mới nhảy tới tay Mạc Phàm, nuốt tạo hóa chi lực xuống.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, đặt Tiểu Hàn Ly lên trên vai mình, sờ đầu của Tiểu Hàn Ly, đi về phía Liệt Hồn Thú.

- Chỉ dựa vào yêu thú này, cũng muốn thôn phệ ta?

Mạc Phàm cười khinh thường.

Hắn vươn một tay ra, ngoắc ngón tay với Liệt Hồn Thú.

- Ta cho ngươi cơ hội, ngươi tới thôn phệ ta đi.

Bàn tay hắn vươn ra, Liệt Hồn Thú không chỉ không dám thôn phệ tay Mạc Phàm, trái lại phát ra âm thanh hu hu, không ngừng lắc đầu vẫy đuôi lùi về sau, giống như sợ thứ gì đó.

Mạc Phàm đi về trước một bước, Liệt Hồn Thú lùi về sau một bước.

Liệt Hồn Thú luôn lùi đến cái lồng trong tay Vô Thiên, lúc này mới dừng lại.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt, nhìn về phía Vô Thiên.

- Hình như yêu thú của ngươi không có lá gan này, ngươi còn yêu thú khác không, hay là ngươi có gan này không?

Sắc mặt Vô Thiên khó coi, trong mắt hiện lên dữ dằn.

Ông ta không dễ dàng gì mới bắt được Liệt Hồn Thú, đã vậy còn quá phế, bị một tu sĩ Nguyên Anh như Mạc Phàm dọa trở về.

- Đồ vô dụng.

Năm ngón tay ông ta nắm chặt, Liệt Hồn Thú và cả cái lồng nát thành bột phấn.

Yêu thú này vô dụng như vậy, không cần thiết phải giữ lại.

- Tiểu tử, coi như là ngươi có chút bản lĩnh, vậy mà dọa Liệt Hồn Thú thành ra như vậy, chỉ là Liệt Hồn Thú không giết được ngươi cũng không sao, ta lấy những yêu binh yêu tướng này tiếp tục trút giận cũng được.

Vô Thiên cười mỉa nói.

Mạc Phàm có thể dọa Liệt Hồn Thú lùi lại, nhưng dọa được ông ta sao?

Nếu không có biện pháp dọa ông ta, ông ta sẽ giết từng yêu binh yêu tướng, những yêu binh yêu tướng này đều là tâm phúc của Hàn Ly, ông ta không tin Mạc Phàm còn có thể bình tĩnh.

Nói xong, một tay của ông ta duỗi về phía yêu binh, một dòng lực lượng tự nhiên sinh ra, cơ thể yêu binh kia lập tức không thể khống chế bay vào trong tay ông ta.

- Ngươi là đầu tiên.

Vô Thiên cười, năm ngón tay muốn nắm chặt.

- Vô Thiên, ngươi dừng tay, chẳng lẽ ngươi chỉ biết ra tay với yêu tộc cấp thấp.

Sắc mặt Hàn Ly thay đổi, tức giận nói.

- Ta dừng tay cũng được, bảo tên tiểu tử kia quỳ xuống đi.

Vô Thiên nhìn Mạc Phàm, cười đắc ý nói.

Nếu không giết được Mạc Phàm, vậy thì nhục nhã Mạc Phàm trước, xem như là lợi tức.

- Vô Thiên, ngươi biết bây giờ Vô Sương thế nào, ngươi biết vì sao bây giờ bà ta chưa tới đón ngươi không?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Nếu hắn nhớ không nhầm, Vô Sương từng đồng ý với Vô Thiên, ba ngày sau sẽ tự mình tới đón Vô Thiên, nhưng mà bây giờ không có khả năng rồi.

- Vô Sương, nàng ở đâu?

- Bảo bọn họ nói với ngươi, nói cho ngươi hay.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói. Những lời này vừa vang lên, bốn bóng dáng xuất hiện.