Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 829# 1




 

 

 

Chương: Quỳ Xuống
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Phương pháp rất đơn giản, ngươi ta mỗi lần lấy ra ba kiện bảo cụ đạt được từ Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, nếu phẩm chất bảo cụ của ngươi cao hơn, ba kiện bảo cụ của ta thuộc về ngươi, trái lại của ngươi là của ta, thế nào.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút gợn sóng nói.

Một quyền lần trước của hắn, hắn vốn tưởng rằng đủ để khiến Vô Sương và Vô Thiên thu liễm lại.

Không ngờ lúc này mới qua nửa tháng, Vô Sương và Vô Thiên lại bành trướng.

Hắn không biết hai người này lấy đâu ra tự tin, nhưng vẫn nên xử lý một phen.

Hắn vừa nói những lời này, sắc mặt Hàn Ly và Ma Ngưu lập tức thay đổi.

Đồ của Vô Sương và Vô Thiên đều đặt ở đây, chỉ là bán tiên khí đã có hai kiện, những thứ khác tương đương với linh khí cũng có mấy chục kiện.

Tuy Mạc Phàm ra muộn hơn một lát, nhưng một mình hắn không có khả năng đạt được nhiều đồ hơn Vô Sương và Vô Thiên.

Mạc Phàm chơi với bọn họ như vậy, thật sự điên rồi.

- Mạc Phàm, đủ rồi, chúng ta đi thôi.

Hàn Ly nhíu chặt mày, nói.

Bọn họ vốn thu hoạch không được như Vô Sương và Vô Thiên, tiếp tục chơi như vậy, có khả năng chuyến này tới không công rồi.

Bên ngoài còn có ngũ yêu vương ở Ngũ Yêu Sơn đợi, nếu không có một chút cơ duyên, Mạc Phàm chắc chắn không có biện pháp đối phó ngũ yêu vương.

Vô Sương và Vô Thiên nhíu mày, nhìn nhau cười.

Chắc chắn là Mạc Phàm có thu hoạch, nếu không sẽ không hào phóng như thế.

Nhưng đồ cao cấp trong Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh đều ở sâu trong Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, nơi đó có rất nhiều yêu thú cấp bậc Hóa Thần trở lên, có một số bí cảnh là một yêu thú, cho dù là bọn họ cũng không thể không chùn bước.

Mạc Phàm là tiểu tử Nguyên Anh kỳ, một yêu thú Hóa Thần cũng khó mà đối phó được, cho dù một mình đạt được không ít đồ, cũng sẽ không cao cấp được.

Chơi với bọn họ như vậy, cơ bản là tặng bảo vật cho bọn họ.

- Hàn Tuyết, ngươi còn chưa gả cho tiểu tử này, đã bắt đầu quản tiểu tử này rồi à, ở Hàn Ly Động có thể quản, nhưng ở đây ngươi còn quản, không cho cậu ta một chút tôn nghiêm nào, như vậy không hay lắm đâu.

Vô Sương hơi nhếch miệng, cười nói.

- Vô Sương, ngươi nói linh tinh gì đó, ta và cậu ta…

Trên mặt Hàn Ly lập tức hiện lên đỏ ửng, nói một nửa thì dừng lại, trong đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Nói linh tinh, vậy coi như ta nói linh tinh đi, các ngươi đã không có vấn đề gì, vậy tiểu tử, ngươi muốn chơi không, Hàn Ly muội muội đã lên tiếng, ta sẽ để ngươi trở về với Hàn Tuyết.

Vô Sương mỉm cười nhìn về phía Mạc Phàm.

- Nếu ngươi muốn chơi thì không bằng như vầy, ta cũng không bắt nạt các ngươi, ngươi có thể lấy trở về đồ mà ngươi đưa ra ngoài, ta không ngại, đương nhiên nếu ngươi cảm thấy không được, có thể lấy bốn món đồ của ngươi ra, nhưng nếu là như vậy, mỗi người chúng ta mỗi lần không chơi ba kiện, ba kiện quá ít, không thú vị gì, chơi mười kiện đồ thì thế nào?

Vô Sương cất tất cả đồ trên đất đi, lại nói.

Ba kiện quá ít, một khi thua, rất có khả năng không có lần nữa.

Nhưng mười kiện mà nói, nếu đám Mạc Phàm muốn thắng chắc chắn sẽ tạp hợp tất cả đồ tốt nhất.

Như vậy bọn họ thắng được Mạc Phàm, sẽ thắng tất cả thứ tốt nhất mà bọn họ tập hợp lại.

Những thứ còn lại thì có tác dụng với đám Mạc Phàm, đối với bọn họ thì không có tác dụng mấy, cho đám Mạc Phàm lưu trữ cũng không sao.

- Vô Sương, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng.

Hàn Ly nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc bén, tức giận nói.

Vô Sương làm vậy không chỉ khinh thường bọn họ, cũng là muốn một lưới bắt hết bọn họ.

- Mạc Phàm, đừng để ý tới bọn họ, chúng ta đi thôi.

Hàn Ly giữ chặt Mạc Phàm, nói.

Mạc Phàm mạnh tới mức nào, cũng không có khả năng nhiều đồ tốt hơn đám Vô Sương.

Vô Sương đang cố ý kích Mạc Phàm, đợi bọn họ tiến vào bẫy.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

- Không cần bọn họ, chỉ cần đồ của ta là đủ.

- Mạc Phàm.

Hàn Ly nhíu mày, thầm kêu không hay rồi.

Mạc Phàm còn quá trẻ tuổi, bị Vô Sương kích được rồi.

Ma Ngưu cũng nuốt nước bọt, cười ha ha tiến đến bên cạnh Mạc Phàm.

- Đại nhân, kích động là ma quỷ, kích thích là sát nhân cuồng ma, hay là ngươi…

Ma Ngưu còn chưa nói xong, đã bị Vô Thiên trừng mắt nói.

- Ma Ngưu, ta thấy ngươi là ngứa da, muốn quỳ ba ngày ở Vô ThiênĐộng của ta à?

Ma Ngưu này cũng muốn quấy rầy chuyện tốt của ông ta, quả thực là không biết sống chết.

Ma Ngưu hèn hạ đê tiện cười với Vô Thiên, vội vàng lùi về sau Mạc Phàm, không dám nói nữa.

Trái lại Tiểu Hàn Ly giống như cảm nhận được không đúng, cắn áo của Mạc Phàm kéo về sau.

ầ ểMạc Phàm cười khẽ, sờ đầu Tiểu Hàn Ly.

- Không sao.

Vô Sương thấy Hàn Ly và Ma Ngưu đều không khuyên bảo được Mạc Phàm, thì cười khinh thường.

- A… Những lời ngươi nói là thật không, nếu là thật, vậy chúng ta mỗi người ba kiện, tránh để ngươi thua quá thảm, không có biện pháp trở về báo cáo kết quả công tác với Hàn Tuyết muội muội, chỉ là chiến giáp ngươi đưa cho Hàn Tuyết muội muội vẫn còn ý nghĩa.

- Những lời đó có tác dụng, Mạc Phàm ta đưa thứ gì đều không lấy lại, nhưng ba kiện không thú vị, nếu là ba kiện, vậy thì đừng chơi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Lúc trước hắn nói ba kiện, chỉ là muốn cho Vô Sương và Vô Thiên chút giáo huấn.

Nếu Vô Sương và Vô Thiên cảm thấy giáo huấn này không đủ lớn, vậy thì mười kiện, để bọn họ biết cái gì gọi là đau đớn.

Vô Sương nhướn mày, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Mạc Phàm biết rõ bọn họ có nhiều đồ như vậy, vậy mà vẫn chơi nhiều với bọn họ đến thế.

Đây thực sự là bị bọn họ kích tướng, hay là Mạc Phàm gặp được kỳ duyên ở bên trong rồi?

Cơ duyên đã có thể ngộ nhưng không thể cầu, kỳ duyên còn lớn hơn cả cơ duyên, vô số người cả đời cũng đừng nghĩ tới.

Có một số người nửa đời trước tầm thường không có trí tiến thủ, đạt được một kỳ duyên đã trực tiếp bạch nhật phi thăng.

Nhưng Mạc Phàm có thể lấy được kỳ duyên sao?

- Sao thế, ngươi sợ à, không chơi thì thôi, chúng ta đi.

Mạc Phàm thấy Vô Sương lộ vẻ do dự, khóe miệng hơi nhếch lên, nói với Hàn Ly.

Hàn Ly hơi sửng sốt, khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay người muốn rời đi với Mạc Phàm.

Bà ta không biết Mạc Phàm lấy được bao nhiêu đồ, nhưng đừng chơi với Vô Sương thì tốt hơn.

- Đợi một chút, mười kiện thì mười kiện.

Đôi mắt của Vô Sương hơi nheo lại, nhưng lập tức giãn ra.

Bà ta không tin, một tiểu tử nhân loại như Mạc Phàm sẽ đạt được kỳ duyên ở trong Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh.

Nếu bên trong Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh có kỳ duyên, cũng là vì chuẩn bị cho Hàn Ly Nhất Tộc, Hàn Ly đều không nhiều lời mình lấy được bao nhiêu, Mạc Phàm càng không thể.

Hàn Ly nhíu chặt mày, trong đôi mắt đều là lo lắng, nhưng không nói thêm gì nữa.

Mạc Phàm dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn Vô Sương một cái.

- Ngươi chắc chắn chơi với ta chứ, lần này ngươi sẽ bị hút sạch máu, không đúng, không phải là hai người mới đúng.

- Tiểu tử, bổn vương không bị dọa sợ đâu, muốn chơi thì chơi, không chơi thì ngươi có thể rời đi.

- Có thể, chỉ là nếu hai ngươi thua ta muốn thêm một điều.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Cái gì?

- Nếu hai người thua, ông ta phải quỳ ở đây ba ngày, thế nào.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.