Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 824# 2




 

 

 

Chương: Chân Chính Vào Cửa
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Thôn Thiên Thú cảm nhận được Mạc Phàm tới gần, 18 con mắt đều biến thành màu đỏ, chân trước dùng lực, cơ thể to lớn lập tức bay lên trời, cuồng phong khiến người ta không thể đứng thẳng nhấc lên.

Đám Mạc Phàm vốn cách Thôn Thiên Thú không xa, Thôn Thiên Thú này vừa nhào tới, trong chớp mắt đã đến trước người Mạc Phàm.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút hoảng sợ, một tay lướt qua không trung, trong chớp mắt một ký hiệu cổ xưa như hai chữ xuyên xuất hiện.

- Đi!

Hắn khẽ quát một tiếng, gió lạnh nổi lên bốn phía, thổi ký hiệu về phía Thôn Thiên Thú.

Nhìn thấy ký hiệu này, cách đó không xa, vẻ mặt Hàn Ly ngây ngốc.

Trong ký ức truyền thừa của bà ta có ký hiệu này, nhưng bà ta vẫn không biết tác dụng, khắc họa ra chỉ là một cơn gió lạnh, không còn tác dụng gì khác.

Mạc Phàm vẽ ra ký hiệu này, là vì?

Chỉ trong giây lát ký hiệu này tới trước người Thôn Thiên Thú, biến mất vào trong miệng Thôn Thiên Thú.

Ký hiệu này vừa vào miệng Thôn Thiên Thú, sắc mặt Thôn Thiên Thú thế tới rào rạt lập tức hiện lên vẻ kỳ lạ, cơ thể to lớn lập tức nhỏ đi nhiều, cái mồm to như bồn máu há ra thì biến thành một thứ gì như cửa động.

Không đợi Thôn Thiên Thú đến trước người Mạc Phàm, Thôn Thiên Thú biến thành to như cửa động Truyền Tống Môn, thổi về phía Truyền Tống Môn.

“Keng!” Âm thanh kim khí va chạm vang lên, một cửa động hình thú khẩu xuất hiện trên thác nước, một ngọn đèn sáng lên trong cửa động, thông tới một vùng thế giới khác.

Đồng thời trong cửa động, một bậc thang dài vươn ra, lan tới dưới chân Mạc Phàm.

Ở đây, cho dù là Hàn Ly hay là Ma Ngưu đều sửng sốt.

- Chuyện này…

- Đây là cái quỷ gì thế?

Một ký hiệu, vậy mà biến yêu thú Hợp Đạo kỳ thành một cửa động.

Nhất là Hàn Ly, bà ta là Hàn Ly Nhất Tộc, mỗi lần tới nơi này đều phải tránh Thôn Thiên Thú, sau đó lại hao hết tâm tư thoát khỏi không gian liệt phùng và những thứ khác trong Truyền Tống Môn.

Nếu không phải lần trước bà ta tới lúc Thôn Thiên Thú ngủ say, bà ta còn có linh khí phòng ngự cường đại, chắc chắn sẽ không có biện pháp đi vào.

Nhưng một nhân loại như Mạc Phàm, đến cửa động này, chỉ cần một phù văn, sẽ có bậc thang vươn tới dưới chân hắn.

Nếu không phải trên người Mạc Phàm không có khí tức của yêu tộc, thậm chí bà ta sẽ hoài nghi Mạc Phàm cũng là Hàn Ly Nhất Tộc.

- Ký hiệu kia là chìa khóa tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh à?

Hàn Ly nhíu mày hỏi.

- Hẳn là vậy.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Thôn Thiên Thú là yêu thú dị chủng thời thượng cổ, bởi vì trí lực không cao, nhưng thực lực kinh người, không ít yêu tộc và tu sĩ sẽ thu phục Thôn Thiên Thú làm thú giữ nhà.

Chỉ là Thôn Thiên Thú không dễ dưỡng như vậy, càng khó phục tùng, cho nên dẫn tới số lượng Thôn Thiên Thú càng ngày càng ít.

Nhưng từng cửa vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, đều có một Thôn Thiên Thú, không có ngoại lệ.

Cho nên không ít người tìm Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, đều tìm Thôn Thiên Thú trước, một khi phát hiện Thôn Thiên Thú hoang dại, sẽ tìm kiếm ở gần đó, khả năng tìm thấy Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh rất cao.

Dựa vào quy luật mỗi cửa vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh đều có một Thôn Thiên Thú, có người phát hiện ra phương pháp tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh càng tiện hơn, đó là ký hiệu này.

Ký hiệu này không chỉ có thể khiến tu sĩ không cần né tránh Thôn Thiên Thú tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, cũng không cần lo lắng không gian liệt phùng, đi thẳng vào là được.

Chính vì phương pháp như vậy, khiến không ít ngoại tộc tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, cuối cùng dẫn tới Hàn Ly tu kiến Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh giận dữ, phong bế Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh rất lâu.

- Sao ngươi biết được phương pháp này?

Hàn Ly lạnh giọng hỏi.

- Ngươi hỏi ta chuyện này, còn không bằng hỏi mình, vì sao không biết phương pháp này.

Mạc Phàm cười nhạt, vẫy tay với Tiểu Hàn Ly, Tiểu Hàn Ly lập tức bay về phía vai hắn.

Phương pháp này chắc chắn là người kiến tạo Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh chuẩn bị cho Hàn Ly Nhất Tộc, Hàn Ly không biết còn chưa tính, nếu hắn cũng không biết, hôm nay bọn họ thật sự khó mà vào được Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh.

Hắn vươn hai ngón tay ra, khẽ điểm lên trán Tiểu Hàn Ly, một số tin tức hắn biết về Hàn Ly Nhất Tộc lập tức tiến vào trong Thức Hải của Tiểu Hàn Ly.

Hắn cứu Tiểu Hàn Ly coi như là có duyên với Tiểu Hàn Ly, truyền những chuyện liên quan tới Hàn Ly Nhất Tộc cho Tiểu Hàn Ly, xem như đưa một phần cơ duyên cho Tiểu Hàn Ly.

- Lần sau có gì không biết, hỏi Tiểu Linh, có lẽ đứa bé biết nhiều hơn ngươi, chúng ta vào đi thôi.

Mạc Phàm cười nhạt, đi dọc theo bậc thang.

Ma Ngưu liếc mắt nhìn Hàn Ly một cái, theo sát Mạc Phàm với yêu lang, đi dọc theo bậc thang vào bên trong cửa động.

Hàn Ly nhíu mày, giậm chân lên đất như cô gái tức giận, mặt đất trực tiếp nứt thành mấy mảnh. Bà ta đường đường là một trong song kiêu của Vạn Yêu Quật, Hàn Ly Nhất Mạch rất hiếm gặp trong Long Tộc, cho dù là dung mạo hay huyết thống đều là người thường không sánh bằng, có không biết bao nhiêu yêu vương muốn song tu với bà ta, vậy mà một tiểu tử nhân loại Nguyên Anh kỳ lại dám đối xử với bà ta như vậy.

- Ngu ngốc, đứa ngốc.

Bà ta nhỏ giọng mắng vài câu, dỗi đi cuối cùng vào trong động.

… Q

uả nhiên cửa động này không giống với hai yêu vương Vô Sương và Vô Thiên tiến vào, không chỉ thông thẳng tới Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, còn không có một chút nguy hiểm.

Sau thời gian một bữa cơm, đám Mạc Phàm đến Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh bên kia thông đạo, trong một vùng thế giới băng sương. Phóng tầm mắt ra nhìn, toàn bộ bí cảnh được màu băng lam và màu trắng bao phủ, núi tuyết cắm thẳng lên trời, biển băng mênh mông bát ngát, trên mặt đất, trên cây đều được bông tuyết bao trùm, cho dù là mặt trời trên bầu trời, cũng như đèn tiết kiệm năng lượng tỏa ra bạch quang lạnh lẽo.

Linh khí thuộc tính hàn băng nồng đậm phả vào mặt.

- Đây là Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh sao?

Ma Ngưu nhìn thế giới này, hơi sửng sốt hỏi.

Ông ta cũng biết Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có thể vào đây.

- Xem như là một góc.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh là một tiểu thế giới trong rất nhiều thế giới giáp phùng, diện tích không so được với Thần Nông Tông, nhưng lớn hơn hệ mặt trời.

Chỗ bọn họ nhìn chỉ là một phần nhỏ, nơi này có không ít nơi có Truyền Tống Môn, có thể thông tới một đám tiểu bí cảnh, cơ duyên ở trong những tiểu bí cảnh này.

- Đại nhân, vậy chúng ta bắt đầu tìm từ nơi này sao?

Ma Ngưu hơi khẩn trương nói.

Dựa theo hiểu biết của ông ta về Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh có hạn chế mở ra, mỗi người chỉ có thể vào nửa tháng, cho dù tìm được cơ duyên hay không đều được truyền tống rời khỏi nơi này.

Nếu vào được, vẫn nên nhanh xuống tay thì hơn.

- Không sốt ruột.

Mạc Phàm cười nhạt, dời mắt nhìn Hàn Ly.

- Ngươi có thể thử phương pháp kia, chẳng qua đảo phù văn lại, cửa động này sẽ phải đóng cửa, Thôn Thiên Thú sẽ khôi phục nguyên hình.

Hàn Ly nhướn mày, dựa theo lời Mạc Phàm nói họa phù văn kia, đánh vào trong thông đạo do Thôn Thiên Thú biến thành.

Quả nhiên, thông đạo nhanh chóng biến mất, để lại một cửa động sâu thẳm, hắc ám, cũ nát.

Vẻ mặt Hàn Ly thay đổi, lúc này sắc mặt mới tốt hơn, hỏi:

- Vô Sương và Vô Thiên đâu?

Trong cửa động tràn đầy nguy hiểm, cho dù Vô Sương và Vô Thiên là hai Hợp Đạo kỳ cũng không có biện pháp thông qua sơn động tiến vào bí cảnh nhanh như vậy.

Nhưng bọn họ đi qua thông đạo hẳn là trùng với sơn động Vô Thiên và Vô Sương đi qua, bọn họ vào được, mà không thấy bóng dáng của Vô Sương và Vô Thiên.

- Bọn họ sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nhìn về phía cự thạch cách đó không xa.

- Hai người ở đó không đi ra, là muốn ra tay với bọn ta à?

Hàn Ly, Ma Ngưu nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của Mạc Phàm.

Phía sau cự thạch, toàn thân Vô Thiên và Vô Sương đầy vết thương, chật vật đi ra.

Vô Sương thì tốt hơn một chút, vết thương trên người nhiều nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, chiến giáp trên người Vô Thiên gần như nát hết, một đạo vết thương thiếu chút nữa chém đầu anh ta ra.

Trong mắt hai yêu lang lóe lên sắc bén, nhìn chằm chằm đám Mạc Phàm với vẻ hung dữ, giống như ước gì có thể giết người.

- Tiểu tử nhân loại, đây là cửa vào các ngươi mở cho bọn ta sao?

Vô Sương nghiến chặt răng, hỏi.