Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 824# 1




 

 

 

Chương: Thôn Thiên Thú
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Trong Truyền Tống Môn, ở sơn động có thể chứa được ba người.

Vô Thiên và Vô Sương cẩn thận tránh không gian liệt phùng trong sơn động, chậm rãi đi vào bên trong, không dám lơ là chút nào.

- Sương Nhi, vừa rồi chúng ta thật sự cần thề với Trớ Chú Chi Môn à?

Vô Thiên cảm thấy khó hiểu nói.

Với hiểu biết của ông ta về Vô Sương, Vô Sương ghét nhất bị người ta uy hiếp, nhất là không thỏa hiệp với nam nhân.

Vừa rồi thái độ của Vô Sương rất bình thường.

- Phát lời thề mà thôi, để bọn họ cao hứng một lát.

Sương lạnh trên mặt Vô Sương được đánh tan hết, cười khẽ nói.

Trên gương mặt tuyệt mỹ không còn phẫn nộ khi bị Mạc Phàm uy hiếp, trái lại có vui mừng vì thực hiện được âm mưu.

- Ý của ngươi là?

Vô Thiên nhíu mày, lại càng khó hiểu hơn.

- Chúng ta đã phát lời thề, không ra tay với bọn họ, không có nghĩa là không thể ra tay với bọn họ bằng phương pháp khác, như vậy cho dù bọn họ ngoẻo, cũng không liên quan tới chúng ta, chỉ cần chúng ta đi vào là được.

Vô Sương cười nói.

- Ngươi nói ngươi thả Thôn Thiên Thú kia sao?

Vô Thiên nhướn mày, cười nói.

Bọn họ ở đây không ít ngày, vì tránh phiền phức đã tốn không ít sức lực, phong ấn Thôn Thiên Thú kia.

- Không sai.

Vô Sương cười nói.

Để Thôn Thiên Thú đối phó Mạc Phàm, không chỉ không vi phạm lời thề của bọn họ, cũng sẽ không bị Thần Nông Tông tìm tới bọn họ, bởi vì Thôn Thiên Thú giết Mạc Phàm, không phải bọn họ.

- Vậy nếu Thôn Thiên Thú giết Hàn Ly và Tiểu Hàn Ly thì sao?

Vô Thiên lo lắng nói.

Bọn họ bố trí ván cờ này, không chỉ lần này tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, còn muốn có được cửa vào bí cảnh.

Nếu Thôn Thiên Thú giết cả Hàn Ly và Tiểu Hàn Ly, bọn họ sẽ không có khả năng tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh rồi.

- Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới vấn đề này sao?

Vô Sương liếc mắt nhìn Vô Thiên một cái, tức giận nói.

- Ta chỉ phá giải phong ấn trên người Thôn Thiên Thú, thần thức của nó vẫn bị giam cầm, hơn nữa ta chỉ hạ chú trên người tiểu tử nhân loại kia, Thôn Thiên Thú chỉ đuổi theo mình tiểu tử nhân loại đó, nếu Hàn Ly muốn cùng chết với con gái và tiểu tử nhân loại kia, vậy ta cũng không có biện pháp, nhưng hẳn là sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy.

Vô Sương cười mỉa nói.

Lúc bà ta đụng cơ thể Mạc Phàm, đã lặng lẽ hạ phù văn lên người Mạc Phàm, là vì muốn đối phó Mạc Phàm.

Sở dĩ hôm nay đi tới bước này, chủ yếu là vì Mạc Phàm, cho nên chỉ cần Mạc Phàm chết trong miệng Thôn Thiên Thú, kết quả vẫn như vậy, mẹ con Hàn Ly sẽ bị bọn họ khống chế, sinh tử đều do bọn họ.

- Sương Nhi, ngươi quá cao minh rồi, chơi đùa bọn họ xoay vòng.

Trên mặt Vô Thiên tràn đầy bội phục, cười nói.

- Thu thập một nhân loại sống mấy chục năm mà thôi, không tính là cao minh, chỉ là tùy cơ ứng phó mà thôi.

Vẻ mặt Vô Sương tràn đầy khinh thường, nhưng trong đôi mắt tràn đầy đắc ý.

- Tên tiểu tử kia gặp phải em, thật sự là xui xẻo của cậu ta.

Vô Thiên vừa phong bế không gian liệt phùng ở bên cạnh, vừa nịnh nọt nói.

- Đúng rồi, thêm trận pháp ẩn ở xung quanh không gian liệt phùng, tránh để Thôn Thiên Thú xâm nhập, hủy cửa vào này.

Vô Sương thấy Vô Thiên muốn phong liệt phùng, vội vàng nói.

Thôn Thiên Thú là dùng để đối phó Mạc Phàm, nhưng không thể để Hàn Ly dễ dàng tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, có thể chắn ở bên ngoài là tốt nhất.

Dù sao một khi Hàn Ly tìm được cơ duyên tiến vào Hợp Đạo kỳ, không có chỗ tốt đối với bọn họ.

Bọn họ phong không gian liệt phùng lại, đồng nghĩa với việc mở đường cho Hàn Ly, tất nhiên không thể như vậy.

Vô Thiên cười khẽ, trước mắt sáng lên.

Bọn họ ẩn những không gian liệt phùng không phải để đối phó đám Mạc Phàm, mà để đối phó Thôn Thiên Thú, chuyện này không tính là bọn họ làm trái lời thề.

- Quả thật phải phòng Thôn Thiên Thú, nhưng không gian liệt phùng hẳn là không được, có nên bố trí một ít cạm bẫy hoặc chướng ngại ngăn cản không?

- Trái lại học rất nhanh, chuyện này ngươi xem rồi làm đi.

Vô Sương hơi nhếch môi cười nói.

- Tuân mệnh.

Vô Thiên ôm quyền với Vô Sương, hơi nhếch miệng cười tàn nhẫn.

Hai yêu vương vừa tránh thoát không gian liệt phùng trong thông đạo, vừa bố trí một số chướng ngại.



Bên ngoài Truyền Tống Trận.

Theo tiếng chấn động, một yêu thú hình thể vĩ đại không kém thác nước xuất hiện phía trên thác nước.

Yêu thú này giống sư tử, trên người không có lông, toàn thân phủ kín lân giáp như xà.

Trên cái đầu to có bảy trường giác như căn cốt đâm, trên gương mặt khổng lồ, cái mồm to như bồn máu tràn đầy răng nanh chiếm hết phần lớn, hai bên miệng mặt mũi có chín đôi mắt.

Lúc này đôi mắt huyết sắc của yêu thú đang nhìn Mạc Phàm trong đám Hàn Ly.

Nhìn thấy yêu thú này, Ma Ngưu không do dự trốn sau Mạc Phàm.

Cấp bậc của Thôn Thiên Thú có thể dùng số lượng cốt giác trên đầu để tính, thất chi giác, đó chính là Thôn Thiên Thú Hợp Đạo kỳ.

Hai yêu vương Hợp Đạo kỳ Vô Sương và Vô Thiên đã khó đối phó, bọn họ vốn đừng nghĩ đối phó được.

- Tiện nhân Vô Sương đã thả Thôn Thiên Thú ra rồi.

Trong mắt Hàn Ly lóe lên ánh sáng lạnh, nói.

Thôn Thiên Thú thủ hộ cửa vào này, bình thường sẽ không đi xa, một khi có người tới gần cửa động, Thôn Thiên Thú sẽ xuất hiện rất nhanh.

Lần trước bà ta tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh là lúc Nguyên Anh kỳ, đó là thừa dịp Thôn Thiên Thú ngủ say mới may mắn tiến vào.

Lúc trước bà ta thấy lạ vì sao Thôn Thiên Thú không xuất hiện, nếu xuất hiện còn có thể đối phó Vô Sương và Vô Thiên một lát, chỉ là xem ra Thôn Thiên Thú đã sớm bị Vô Sương và Vô Thiên chế phục rồi.

Hai người đi vào, liền thả Thôn Thiên Thú ra.

Bà ta biết Vô Sương không dễ đối phó như vậy, chỉ là hiện giờ nói gì cũng muộn rồi.

Vô Sương đã tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, chắc chắn sẽ không đi ra.

“Rống!” Thôn Thiên Thú ngửa mặt gào thét giận dữ, nhảy từ trên thác nước xuống.

“Rầm!” Cơ thể to lớn rơi xuống đất, tiểu bí cảnh lập tức như vỡ ra, lay động dữ dội.

Nhược thủy như sóng lớn dậy sóng lan ra bốn phía, mặt đất tứ phân ngũ liệt theo, rất lâu mới yên bình lại.

Thôn Thiên Thú rơi xuống, không chỉ cửa vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh bị chặn, cửa vào khi bọn họ tới cũng bị Thôn Thiên Thú chặn lại.

- Tiểu Linh đưa cho ngươi trước, chúng ta tách ra trốn, ta dụ Thôn Thiên Thú rời đi, các ngươi tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh.

Hàn Ly đưa Tiểu Hàn Ly cho Mạc Phàm, nói.

Tu vi của bà ta cao nhất, tốc độ cũng nhanh nhất, nếu có thể dụ Thôn Thiên Thú rời đi, có thể kiên trì một lát.

Chỉ cần dụ Thôn Thiên Thú rời đi, bọn họ sẽ có cơ hội tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh.

Cửa vào và cửa ra Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh không phải một, chỉ cần bọn họ có thể thông qua không gian liệt phùng phức tạp ở bên trong, thì không có vấn đề gì rồi.

- Mục tiêu của Thôn Thiên Thú là ta, ngươi không dụ được nó đi đâu, cũng không cần dụ đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Cái gì?

Hàn Ly nhướn mày, nhìn thoáng qua sau lưng Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức khó coi.

Trên quần áo sau lưng Mạc Phàm, một phù văn quen thuộc đang lóe lên.

- Vậy ngươi còn thất thần làm gì, nhanh chạy mau đi.

Hàn Ly nhìn thoáng qua Thôn Thiên Thú đang chuẩn bị nhào tới, vội vàng nói.

Mạc Phàm biết mình bị hạ phù văn, vậy mà vẫn đứng yên tại chỗ không trốn, muốn chết à?

- Chạy? Ngươi dẫn ta đi cùng, không phải là muốn ta mang ngươi tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh sao, ngươi ở đây đợi đi.Mạc Phàm hơi nhếch miệng, bình tĩnh nói.

Vô Sương hạ ấn phù trên người hắn, sao hắn có thể không phát hiện ra.

Tuy ấn phù là của yêu vương Hợp Đạo kỳ, nhưng bây giờ cho dù hắn muốn diệt trừ không khó chút nào, sở dĩ không hủy phù văn này, đó là vì hắn đợi tới bây giờ.

- Mạc Phàm, ngươi muốn làm gì?

Hàn Ly hơi sửng sốt, cảm thấy khó hiểu nói.

Đối mặt với Thôn Thiên Thú cũng dám làm càn như vậy, thực cho rằng Thôn Thiên Thú là sư huynh của hắn à?

Mạc Phàm không trả lời Hàn Ly, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lập tức đi về phía Thôn Thiên Thú như tiểu sơn.