Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 820# 2




 

 

 

Chương: Ánh sáng rực rỡ mới tỏa ra, trên không biệt viện, linh khí tích lũy như núi cảm nhận được Nguyên Anh của Mạc Phàm, giống như tìm được cửa thoát, tụ tập về phía Nguyên Anh của Mạc Phàm như điên rồi. Cùng lúc đó, một đạo quang mang màu đen tuyền bắn nhanh mà tới, bay thẳng về phía Nguyên Anh trên đỉnh đầu Mạc Phàm.Vô Phong Phát Uy
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Không hay rồi!

Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt thay đổi.

Hắn đến Nguyên Anh kỳ, các phương diện đều mạnh hơn trước không ít, khi một đạo ô quang mới xuất hiện hắn đã cảm nhận được rồi.

- Về!

Hắn khẽ quát một tiếng, vừa định thu hồi Nguyên Anh.

Lúc này thu hồi Nguyên Anh, sẽ dẫn tới Nguyên Anh suy yếu một thời gian, nhưng tốt hơn là Nguyên Anh bị phá.

Một khi Nguyên Anh bị phá, hắn không chỉ đừng nghĩ tới chuyện tham gia Đại Bỉ tông môn, còn cần chữa trị Nguyên Anh trong thời gian dài, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới con đường tu luyện sau này của hắn.

Ý niệm của hắn vừa động, trên Nguyên Anh thu liễm ngân tử quang, nhưng Nguyên Anh còn chưa thu hồi vào cơ thể, quang mang màu đen tuyền đã tới trước Nguyên Anh của hắn rồi.

- Khổn Thần, ngươi dám!

Mạc Phàm khẽ quát một tiếng.

Kiếp trước hắn gặp Khổn Thần vài lần, cho nên rất quen thuộc với khí tức của Khổn Thần.

Đạo công kích này không phải của Mạnh Bất Đồng sư huynh, là của Khổn Thần.

Trên ngọn núi chỗ Khổn Thần, Khổn Thần hơi nhếch miệng, nở nụ cười khinh thường.

Bà ta có gì không dám, bà ta là tiên khí, Mạc Phàm chỉ là tiểu tử từ Hạ giới tới, chỉ riêng thân phận đã kém xa đâu chỉ vạn dặm.

- Kẻ yếu nên có giác ngộ của kẻ yếu, gặp phải những hậu bối có lẽ tiểu tử này còn được, đụng tới ta, ngươi còn kém rất nhiều, Nguyên Anh của ngươi là ta phá, nếu ngươi có thể sống gặp lão già Vô Cực kia, bảo lão già Vô Cực kia tới tìm ta đi.

Bà ta cười dịu dàng, để lại những lời này rồi xoay người rời đi.

Quang mang màu đen tuyền đâm vào Nguyên Anh của Mạc Phàm, từng đạo quang quyển như mạng nhện xuất hiện phía trên Nguyên Anh của Mạc Phàm.

Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, vội vàng vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, lượng lớn linh khí hối nhập vào trong Nguyên Anh, hào quang màu bạc trên Nguyên Anh mạnh hơn trước nhiều.

Nhưng Tạo Hóa Nguyên Anh của hắn ở dưới hào quang màu đen tuyền, giống như là giấy, không chỉ không ngăn được quang mang màu đen tuyền, trái lại khiến quang mang màu đen tuyền tiến vào Nguyên Anh vài phần.

Thấy quang mang màu đen tuyền sắp biến mất vào trong Nguyên Anh của hắn, giữa biệt viện, ngọc kiếm Vô Phong vốn được Mạc Phàm coi là Trận Nhãn bỗng nhiên đại phóng thanh quang, thoát thân mà ra khỏi trận pháp, trong giây lát liền nhập vào Nguyên Anh của Mạc Phàm.

Một tầng thanh quang bao bọc toàn bộ Nguyên Anh của Mạc Phàm, quang quyển trên Nguyên Anh nhanh chóng khôi phục như thường dưới tầng thanh quang, giống như chiếm trước địa bàn, bài trừ liên tục quang mang màu đen tuyền xâm nhập Nguyên Anh.

Không lâu sau, quang mang màu đen tuyền được loại trừ hoàn toàn, vết rạn ở trên Nguyên Anh biến mất.

Chỉ là quang mang màu đen tuyền không từ bỏ, giống như một độc châm, không ngừng đâm lên trên Nguyên Anh của Mạc Phàm.

Trong lòng Mạc Phàm vui vẻ, đồng thời sắc mặt hắn cũng khó coi.

Vui vẻ là, e rằng ngọc kiếm Vô Phong là vật quý cấp bậc tiên khí, quang mang màu đen tuyền không thể nhập vào trong Nguyên Anh của hắn.

Lo lắng là, ngọc kiếm Vô Phong còn chưa bị hắn khống chế, uy lực kém hơn đạo ô quang của Khổn Thần một chút.

Có lẽ ngọc kiếm Vô Phong có thể bảo hộ Nguyên Anh của hắn, chỉ sợ không có biện pháp diệt đạo ô quang này.

Nói như vậy, cho dù Nguyên Anh của hắn được bảo vệ, vẫn bị đạo ô quang này quấn lấy, cũng là một chuyện rất phiền phức.

Nếu đạo ô quang này không đối phó Nguyên Anh của hắn, hủy diệt cơ thể hắn cũng rất dễ dàng.

Lúc hắn đang xoắn xuýt, phù văn màu xanh xuất hiện trên tay phải Nguyên Anh của hắn.

Phù văn này không phải thứ gì khác, đúng là phù văn cổ xưa ở trên ngọc kiếm Vô Phong.

Chỉ trong phút chốc, cái tay kia của hắn được những phù văn này bao phủ hoàn toàn.

Ngay sau đó, tay phải của hắn giống như không thể khống chế, lập tức nắm lấy đạo ô quang kia.

Dưới phù văn màu xanh, vậy mà cái tay kia của Nguyên Anh nắm lấy đạo ô quang của Khổn Thần như nắm lấy gà con, cho dù đạo ô quang vùng vẫy thế nào đều không thể thoát ra khỏi bàn tay hắn.

Đồng thời, những phù văn màu xanh trên tay lan tràn về phía ô quang.

Không lâu sau, mặt ngoài đạo ô quang phủ kín phù văn màu xanh, bị Nguyên Anh của Mạc Phàm nắm chặt trong tay.

Trên Nguyên Anh chớp lóe quang mang màu xanh, ô quang biến thành một cái vòng tay quấn lên cổ tay Nguyên Anh, lúc này quang mang màu xanh mới thu lại.

Trên cổ tay Nguyên Anh, ô quang lóe lên vài lần thì tắt đi, không tấn công Nguyên Anh của Mạc Phàm như lúc trước nữa.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, thuyên chuyển lực lượng của Nguyên Anh, Nguyên Anh không có bất luận dị dạng gì, đạo ô quang kia chỉ lóe lên vài cái, luôn không thể thoát khỏi trói buộc của phù văn màu xanh, cuối cùng im lặng hoàn toàn.

Trải qua vài lần thử, lúc này Mạc Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy đạo ô quang của Khổn Thần không bị loại bỏ, nhưng được phù văn trên ngọc giản Vô Phong che lại, trong thời gian ngắn hẳn là không có vấn đề gì.

Như vậy hắn yên tâm hơn nhiều, chỉ cần không lập tức ảnh hưởng tới Nguyên Anh của hắn, hắn có thể nghĩ biện pháp giải quyết.

Cho dù không nghĩ ra biện pháp, hắn có thể tìm Vô Phong sư thúc giúp đỡ.

Vô Phong sư thúc cũng là cao thủ Đại Thừa cầm tiên khí, hắn không giải quyết được công kích của Khổn Thần, đối với Vô Phong sư thúc mà nói không tính là vấn đề.

Xác định đạo ô quang kia tạm thời không uy hiếp được hắn, hắn trầm xuống tinh thần, trên Nguyên Anh đại phóng quang mang ngân tử sắc, hấp thu linh khí hùng hậu trong không khí như nuốt trôi thiên hạ.

Mỗi một dòng linh khí nhập vào trong Nguyên Anh, Nguyên Anh sẽ cường đại không ít.

Lúc Nguyên Anh của Mạc Phàm hấp thu linh khí, ánh mắt Mạc Phàm nhìn về phía Hư Không Chi Lô.

Trải qua luyện chế lâu như vậy, khói trên Hư Không Chi Lô đã biến mất toàn bộ, mùi thuốc nồng đậm bay từ trong Hư Không Chi Lô ra.

Bên trong lò đan là Cửu Huyền Đan, dựa theo yêu cầu phải “ngưng” một lần rồi “lôi” một lần, sau khi dẫn cửu thiên lôi kiếp tới, thành mới tính là Cửu Huyền Đan chân chính.

Hắn do dự, hai tay bóp một chữ “quyết”, đánh vào trong Hư Không Chi Lô.

Chữ “ngưng” vừa tiến vào trong lò đan, đỉnh lò đan tự động đánh ra, dược dịch trong lò đan nhanh chóng ngưng tụ thành từng viên thuốc khẽ bay từ trong lò đan ra, có tổng cộng 9 viên.

Cửu Huyền Đan là đan dược tốt nhất đột phá giai đoạn Nguyên Anh kỳ, nếu tu vi đủ chống cự lôi kiếp, tiêu hóa một viên đan dược là nhất giai, cho dù là Nguyên Anh mấy sắc đều không ngoại lệ.

Nguyên Anh nhất giai đi lên trên, hắn không có nhiều thời gian như vậy, thừa dịp đột phá, lên tới Nguyên Anh đỉnh phong đi, không đủ thì sau này bổ sung.

Tuy làm như vậy sẽ nguy hiểm một chút, nhưng cũng là nhanh nhất.

Nếu đợi Nguyên Anh của hắn ổn định, hắn lại phục dùng Cửu Huyền Đan, hiệu quả không chỉ rất kém, tiêu hao Cửu Huyền Đan cũng cần không ít thời gian.

Một tay của Mạc Phàm cầm lấy Cửu Huyền Đan, nuốt toàn bộ xuống.

Đan dược vào miệng, lập tức hóa thành chín dòng linh khí như dải lụa, rơi vào đan điền, lập tức đi lên trên.

Đi về phía khí hải, va chạm linh đài, biến mất vào trong Nguyên Anh trên đỉnh đầu.

Chín dải lụa này biến mất vào Nguyên Anh của Mạc Phàm, Nguyên Anh lập tức ngưng thực hơn nhiều.

Đồng thời, một quang quyển xuất hiện ở phía sau Nguyên Anh, giống như quang luân sau lưng Thần Phật.

Cấp bậc Kim Đan có thể căn cứ dựa vào hoành văn, nhưng dựa vào thụ văn để phán đoán đan thành mấy pháp, mà Nguyên Anh thì phán quyết thông qua màu sắc, quang quyển này đại biểu cho cấp bậc Nguyên Anh, một cái là nhất giai.

Một ngày sau, hai cái.

Hai ngày sau, ba cái.



Chín ngày sau, tổng cộng chín quang quyển lóe lên sau lưng Nguyên Anh của Mạc Phàm, giống như thiên tài địa bảo tỏa ra ánh sáng chói mắt trên Thương Ngô Sơn. Đột phá đã tới đỉnh phong.