Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 768# 1




 

 

 

Chương: Chung Bất Phàm
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Không ít người nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra, nhao nhao lấy lệnh bài ra.

Ít nhiều gì bọn họ cũng được người khác ủy thác tới, vì mình tới, thân phận bối cảnh đều không tầm thường, điều kiện này không là gì đối với bọn họ.

Một thị nữ đứng sau mỹ nữ mặc đồ trắng đi đến trước người những người này, xem xét lệnh bài của từng người, cuối cùng đứng trước người Mạc Phàm.

- Vị công tử này, xin hỏi ngươi là?

Thị nữ kia nhíu mày hỏi.Mạc Phàm nhíu mày, trái lại trên người hắn có lệnh bài của Nam Cung gia, nhưng nếu lấy lệnh bài của Nam Cung gia trước mặt nhiều người như vậy, bị người ta điều tra ra, chỉ sợ thân phận của hắn sẽ lộ.

Cho dù hắn lấy được Vạn Thọ Đan, cũng khó mà mang về Địa Cầu giải độc cho Tiểu Vũ.

Kim Quang chân nhân thấy Mạc Phàm lộ vẻ khó xử, lúc này tức giận trên mặt tiêu tan lập tức thay bằng nụ cười.

Mạc Phàm là đan sư cao cấp thì thế nào, được Tống Nhạc Thiên nhìn trúng thì thế nào, hiện giờ vẫn phải cút.

- Công tử, nếu ngươi không có bối cảnh lớn, vậy chỉ có thể mời ngươi rời đi.

Thị nữ kia nói tiếp.

Tống Nhạc Thiên và Tử Yên đều nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.

Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan, quả thật rời đi là lựa chọn tốt nhất.

Không ai chống đỡ cho Mạc Phàm, Vạn Thọ Đan chỉ lấy mạng Mạc Phàm.

Mạc Phàm do dự một lát, đang định lấy lệnh bài của Nam Cung gia ra.

Thân phận bại lộ thì bại lộ, có lệnh bài của Nam Cung gia ở trong người, cũng có thể chấn nhiếp một số người.

Cho dù không chấn nhiếp được, mời cao thủ bảo hộ bên người là được.

Chỉ cần cho hắn chút thời gian, cho dù bây giờ hắn không phải là y tiên bất tử như đời trước, nhưng hắn vẫn có thể mời được mấy cao thủ.

Đúng lúc này.

Tiếng ồn ào truyền từ hành lang tới, không ít người nhíu mày.

Nhất là nữ tử mặc đồ trắng, lông mày cô nhíu lại.

- Tử Yên tỷ tỷ, ở đây có chuyện gì thế?

- Thượng Quan cô nương đợi một lát, để ta đi xem.

Tử Yên cười áy náy, vội vàng nhìn về phía hành lang.

Những người khác nhìn theo bóng lưng của Tử Yên, nhìn về phía hành lang.

Một lão giả tóc bạc mặc huyền y dẫn theo Chung Tử Kỳ mà Mạc Phàm mới gặp đi tới, phía sau là người hầu của Thiên Cơ Các.

- Chung lão gia tử, hiện giờ tầng năm có khách nhân, ngươi đợi một lát…

- Ta đến tìm người, đợi lát nữa không còn ai, ngươi bảo ta đi đâu tìm đây?

- Chuyện này…

Vẻ mặt người hầu bất đắc dĩ, nhưng không biết ngăn thế nào.

- Tránh ra, hoặc ta khiến ngươi tránh ra, tự ngươi chọn đi.

Lão giả tức giận nói.

Sắc mặt người hầu kia thay đổi, còn chưa mở miệng, đã bị Tử Yên đi tới giơ tay ngăn lại.

- Thực xin lỗi, Tử Yên cô nương.

Người hầu kia thấy Tử Yên đi tới, vẻ mặt áy náy nói.

- Không sao, ngươi đi xuống đi.

- Dạ.

Vẻ mặt người hầu áy náy đi xuống.

Tử Yên hơi nhếch miệng, lộ ra tươi cười nhã nhặn.

- Hóa ra là Chung lão gia tử và Chung tiểu thư, chuyện gì có thể mời Chung lão gia tử ra ngoài rồi hả?

Lão giả này là Chung Bất Phàm ông nội của Chung Tử Kỳ, đan tôn nổi tiếng ở Thanh Thành, cũng là cường giả Hóa Thần đỉnh phong của Chung gia luyện đan thế gia.

Mấy năm gần đầy Chung Bất Phàm luôn bận rộ chuyện luyện chế Cửu Hoa Đan, gần như ít xuất hiện, lần này lại tới Thiên Cơ Các bọn cô.

- Sao thế, Tử Yên cô nương không chào đón à?

Vẻ mặt Chung Bất Phàm không vui, trầm giọng hỏi.

- Làm sao có chuyện đó được, Chung lão gia tử có thân phận gì, nơi này của chúng tôi Chung lão gia thích tới lúc nào thì tới, Tử Yên đều hoan nghênh hết, nhưng hiện giờ chỗ Tử Yên còn có khách nhân khác, có lẽ sẽ hơi bất tiện, Chung lão gia tử có thể uống chén trà trước hay không, ta sẽ lập tức tới ngay?

Tử Yên mỉm cười nói.

Chung gia có thế lực không nhỏ ở Thanh Thành, Chung Bất Phàm lại càng có không ít danh vọng trong giới luyện đan ở Thanh Thành, vừa rồi người hầu ở tầng 4 không dám đắc tội, cô cũng không dám.

Lúc Tử Yên nói chuyện với Chung Bất Phàm, đám Tống Nhạc Thiên nghe thấy giọng Chung Bất Phàm, toàn bộ đi ra.

- Bái kiến Chung lão gia tử.

Chung Bất Phàm liếc mắt nhìn đám người này một cái, trên mặt còn tức giận chưa tiêu.

- Ta tới đây tìm một người thay đổi phương thuốc của ta, không tìm Tử Yên cô, cũng không tìm đám người các ngươi, mấy người nên làm gì thì làm chuyện đó đi.

- Người thay đổi phương thuốc của Chung lão gia tử sao?

Đám Tử Yên nhướn mày, trên mặt đều là dị sắc.

Gần đây Chung Bất Phàm luôn luyện chế Cửu Hoa Đan, không ai không biết, không phải có người sửa phương thuốc luyện chế Cửu Hoa Đan của Chung Bất Phàm đấy chứ?

- Kẻ nào lớn mật như vậy?

Chung Bất Phàm không để ý đám người này, nhìn Chung Tử Kỳ ở bên cạnh.

- Tử Kỳ, người thay đổi phương thuốc của ta có còn ở đây hay không?

- Gia gia, người thay đổi phương thuốc của người là tên tiểu tử kia.

Chung Tử Kỳ liếc một vòng trong đám người, cười đắc ý, chỉ Mạc Phàm nói.

Cô trở về liền nói với ông nội theo những lời Mạc Phàm nói, ông nội kéo cô tới Đan Đạo Các, Mạc Phàm đã rời đi.

Ông nội cô hỏi Tô Thông Huyền vài câu, liền dẫn cô tới nơi này.

Với hiểu biết của cô về ông nội, có thể khiến ông nội cô nói như vậy, chắc chắn phương pháp Mạc Phàm nói không có tác dụng.

Khi nói chuyện, cô trừng Mạc Phàm một cái.

Không phải ở Đan Đạo Các Mạc Phàm rất kiêu ngạo sao, khiến cô mất mặt như vậy, hiện giờ xem Mạc Phàm làm thế nào.

Đợi ông nội cô thu thập Mạc Phàm, cô lại ra mặt cầu xin, nhận đan sư cao cấp là Mạc Phàm làm người hầu, nhất cử lưỡng tiện.

Không ít người nhìn theo ngón tay Chung Tử Kỳ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

- Cậu ta sao?

Sắc mặt Tống Nhạc Thiên lập tức khó coi, ông ta rất coi trọng Mạc Phàm, còn trẻ tuổi mà trình độ luyện đan đã tới cao cấp, hơn nữa lòng dạ tốt hơn không ít Luyện Đan Sư.

Nhưng Mạc Phàm sửa phương thuốc của Chung Bất Phàm, nhìn dáng vẻ hẳn là thay đổi không có tác dụng nên chọc giận Chung Bất Phàm.

Như vậy Mạc Phàm sắp nếm mùi đau khổ rồi.

Sửa phương thuốc của những người khác, thay đổi tốt hay không tốt đều kiêng kị, nhất là đan sư cấp thấp sửa chữa phương thuốc của đan sư cấp cao.

Thay đổi tốt khiến đối phương cảm thấy mất mặt, thay đổi tệ lại càng khiến đối phương rất tức giận, làm thế nào đều sai cả.

Đám Kim Quang chân nhân thì cười, lá gan của Mạc Phàm không nhỏ, vậy mà dám thay đổi phương thuốc của Chung Bất Phàm.

Lần này hay rồi, Mạc Phàm không chỉ phải rời khỏi Thiên Cơ Các và vô duyên hoàn toàn với Vạn Thọ Đan, còn bị Chung lão gia tử giáo huấn một trận.

- Là cậu ta sao, nha đầu, con chắc chắn không?

Chung Bất Phàm liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, xác nhận lại.

Ông ta vốn tưởng rằng người có thể thay đổi phương thuốc của ông ta là một đan sư ngoại vực tuổi tác không kém ông ta nhiều lắm, quả thật Mạc Phàm từ ngoại vực tới, nhưng tuổi tác thì kém quá nhiều.

Tuy Mạc Phàm thay đổi dung mạo, nhìn như người trung niên, nhưng cơ thể không lừa được những người khác, chỉ sợ còn chưa tới 20 tuổi.

Người như vậy, vậy mà sửa được phương thuốc của ông ta, chuyện này hơi khó tin.

- Gia gia, là tiểu tử này, cậu ta hóa thành tro con cũng nhận ra, tiểu tử này không chỉ đề nghị gia gia sửa phương thuốc, còn nói nếu gia gia luyện theo phương pháp cũ, luyện trên trăm năm cũng không thể luyện chế thành công, khuyên gia gia nên từ bỏ sớm một chút, nếu không…

Chung Tử Kỳ châm ngòi thổi gió.

May mà cô còn chưa đi luyện chế Hoa Vân Đan của cô theo phương pháp Mạc Phàm nhắc, mà tới chỗ ông nội thử độc trước, nếu không nổ lô trước sẽ là cô.

Chung Bất Phàm không để ý câu nói kế tiếp của Chung Tử Kỳ, vẻ mặt ông ta nghiêm trọng, lập tức đi tới bên cạnh Mạc Phàm. Mọi người cùng nhìn về phía Mạc Phàm.