Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 765# 2




 

 

 

Chương: Gây Khó Dễ
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Mạc Phàm nhìn đồ trong khay, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Chỉ những thứ này thôi à?

- Chỉ vậy thôi.

Hai tay Chung Tử Kỳ vòng quanh ngực, kiêu ngạo nói.

- Có phải chỉ cần ta giải quyết ba vấn đề này, thì tính là Luyện Đan Sư cao cấp của Đan Đạo Các hay không?

Mạc Phàm nhìn về phía Tô Thông Huyền, hỏi.

- Không sai.

Tô Thông Huyền xác nhận lại mấy thứ kia, gật đầu.

- Tiểu tử, ngươi lề mà lề mề như vậy, không phải sợ rồi đấy chứ?

Chung Tử Kỳ thấy Mạc Phàm không bắt đầu, cười hỏi.

- Sợ sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Đừng nói là qua ba cửa ải, qua mười cửa ải cũng không thành vấn đề.

Không phải là hắn nổ, cả Tu Chân giới ngoại trừ sư phụ hắn ra, số lượng người luyện đan trên hắn không vượt qua một bàn tay, càng không nói tới loại kiểm tra nhỏ như ở Đan Đạo Các.

- Chung tiểu thư, thứ ngươi lấy ra không có chút độ khó với ta, bây giờ ngươi đổi thứ khác còn kịp, ngươi muốn đổi không?

Chung Tử Kỳ nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ nghi ngờ, lại nhìn ba thứ ở trong khay, cô lập tức do dự.

- Có đổi hay không?

Ba thứ này cô chưa từng nghe nói tới, nhưng tương đương với khó có được ở trong ba cửa ải, Mạc Phàm thật sự có thể qua được sao?

Chung Tử Kỳ chỉ suy nghĩ một lát thì lập tức kiên định, lạnh lùng trừng Mạc Phàm một cái.

- Muốn lừa gạt bổn đại tiểu thư à, bổn đại tiểu thư không mắc mưu dễ như vậy đâu, ngươi đã nói chuyện này không làm khó được ngươi, vậy chúng ta đánh cược, nếu ngươi không thể qua cửa, vậy làm người hầu cho bổn đại tiểu thư ba năm, nếu ngươi có thể qua cửa, bổn đại tiểu thư sẽ làm người hầu cho ngươi.

- Tử Kỳ, đừng gây chuyện nữa, con muốn làm ông nội con tức chết à?

Tô Thông Huyền bất mãn nói.

Quả thật ba thứ Chung Tử Kỳ lấy rất phiền phức, ông ta không tin Mạc Phàm có thể qua cả ba cửa, qua hai cửa trong thời gian quy định đã không tệ rồi.

Nhưng nhỡ đâu Mạc Phàm qua cửa, như vậy mặt mũi của Chung gia sẽ bị Chung Tử Kỳ làm mất sạch.

- Nếu ta không qua cửa, ta sẽ làm người hầu cho ngươi, nhưng nếu ta qua cửa, ngươi nên trở về luyện đan thật tốt đi, ta không cần người hầu như ngươi.

Mạc Phàm cười, đi tới trước ba thứ kia.

Có nha đầu quỷ linh tinh quái như Chung Tử Kỳ đi theo, hắn đừng nghĩ tới chuyện sống yên ổn ở Thần Nông Tông.

- Được rồi, đây là ngươi nói đấy nhé, bổn đại tiểu thư có lưu lại rồi.

Chung Tử Kỳ nhướn mày, lấy một khối Lưu Ảnh Thạch ra, hưng phấn nói.

Mạc Phàm có thể khiến sư phụ cô coi trọng, chắc chắn là có bản lĩnh, có thể thu người hầu như vậy cô sẽ luyện chế ra được Hoa Vân Đan sớm hơn.

- Tử Kỳ.

Tô Thông Huyền đỡ trán, nhức đầu tới mức không muốn nhận người đồ đệ như Chung Tử Kỳ.

Sao ông ta lại nhận một đồ đệ như vậy, nghịch ngợm thì không nói, da mặt còn rất dày.

Rõ ràng là Mạc Phàm nhường cô, vậy mà cô còn nói như vậy, ông ta không biết phải nói gì rồi.

- Tô tiên sinh, bắt đầu đi.

Mạc Phàm cười khinh thường, nói.

Thời gian qua ba cửa có hạn chế, nếu không hoàn thành trong thời gian quy định, coi như thất bại.

Vì vậy mà thành phần vận khí phải rất lớn, còn không thể sơ sót.

Lúc hắn trở thành đại trưởng lão của Đan Đạo Các, nơi qua cửa được hắn đổi thành trong một pháp bảo có thể bắt chước trên trăm loại không gian khác biệt.

Như vậy nha đầu Chung Tử Kỳ muốn động tay động chân cũng không có biện pháp, cũng suy tính hợp lý hơn cho đan sư.

- Vậy bắt đầu.

Tô Thông Huyền vung ống tay áo, trong lư hương cách đó không xa có một nén nhang lập tức dấy lên.

Tô Thông Huyền ngồi trên ghế gần đó, nâng chén trà lên vừa phẩm trà, vừa nhìn Mạc Phàm ra tay.

Chung Tử Kỳ mặt không đỏ tim không đập nhanh, tay khẽ vụng trộm tạo một pháp ấn, mấy tiểu hỏa phong trong suốt bay từ ngón tay cô ra, bay về phía nén nhang kia.

Nén nhang kia được hỏa phong mắt thường không thể thấy quay xung quanh, chỉ trong chớp mắt tốc độ cháy nhanh hơn nhiều.

Nhưng chuyện này đâu thể giấu diếm được Tô Thông Huyền.

Ông ta vừa mới uống một ngụm trà, thiếu chút nữa phun ra.

Ô ểÔng ta trừng Chung Tử Kỳ một cái, ước gì có thể từ môn hộ.

May mà gần đây những lão gia hỏa ở Đan Đạo Các không có ở đây, đi bận chuyện kia, nếu không ông ta đã bị đám người đó cười cả đời.

Nhưng ông ta không nhịn được kêu lên:

- Tử Kỳ?

- Sư phụ, có chuyện gì, sao sắc mặt người không chịu nổi như vậy, có phải gần đây người luyện đan quá mệt mỏi hay không, để con đi rót cho người chén trà, người nên uống nhiều nước.

Vẻ mặt Chung Tử Kỳ cười giảo hoạt, rót đầy chén nước cho Chung Tử Kỳ.

Tô Thông Huyền sửng sốt, mãi mà không nói ra được một câu.

Mạc Phàm chỉ cười, không quan tâm hỏa phong bên cạnh nén nhang, cũng không lập tức ra tay, mà hỏi:

- Tô tiên sinh, phàm là thứ ở phía trên, cho dù là một cửa kia, đều có thể sử dụng đúng không?

- Đồ ở phía trên ngươi đều có thể sử dụng, nếu không có thứ ngươi cần tìm cũng có thể nói ra, chỉ cần ngươi hoàn thành trong thời gian quy định là được, nhớ chú ý thời gian.

Tô Thông Huyền nhắc nhở.

Mạc Phàm nhỏ tuổi một chút, nhưng chắc chắn thuật luyện đan trên Chung Tử Kỳ, nếu không Chung Tử Kỳ đã không mặt dày mày dạn muốn Mạc Phàm làm người hầu của cô.

Nếu ông không nhắc Mạc Phàm, Mạc Phàm thật sự thành người hầu của Chung Tử Kỳ rồi.

- Không cần, như vậy vừa đủ.

Mạc Phàm cười khẽ, cầm lấy bình ngọc có Thiên Cơ Tán.

Tay hắn nhanh chóng tạo chín pháp ấn đánh vào bên trong, nghịch chuyển bình chín vòng, lại thuận chuyển chín vòng, sau đó mở bình Thiên Cơ Tán ra.

Trong bình, chất lỏng nhanh chóng xoay tròn, nhanh chóng chia ra làm từng tầng mỏng nhạt, màu sắc từ dưới lên trên càng lúc càng mờ nhạt.

Chất lỏng vốn vô sắc vô vị, ở dưới mấy pháp ấn của Mạc Phàm và chuyển động, vậy mà nhanh chóng chia ra làm màu sắc khác nhau, có trình tự rõ ràng.

Chỉ trong phút chốc, chất lỏng chia ra làm hơn một ngàn tầng mỏng nhạt.

Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, chất lỏng vô sắc ở tầng trên cùng bay ra, rơi vào trong đĩa ngọc.

- Đây là Thiên Cơ Tán.

Tô Thông Huyền ở bên cạnh nhíu chặt mày, Chung Tử Kỳ thì sửng sốt.

Nước thuốc Thiên Cơ Tán chia ra làm hơn một ngàn tầng có thể nhìn ra được, phân rõ Thiên Cơ Tán và tách ra khó tới cỡ nào, không ít người đều dừng ở đây.

Mạc Phàm chỉ dùng mấy hơi đã làm xong.

- Chuyện này?

- Quá nhanh rồi?

Mạc Phàm giải quyết Thiên Cơ Tán xong, thì cầm lấy mấy dược liệu bên cạnh Vạn Diệt Linh Đan ném lên không trung, ý niệm vừa động.

“Bùm!” một tiếng, hỏa diễm dấy lên trong tay hắn, mấy loại dược liệu kia được luyện thành nước thuốc.

Những nước thuốc này ở dưới khiên dẫn của Mạc Phàm, dựa theo trình tự và lượng thuốc khác nhau, rơi vào trong nước thuốc còn lại của Thiên Cơ Tán.

Theo mấy loại nước thuốc này rơi vào, chất lỏng trong bình lập tức sôi trào hừng hực, rất nhanh từ đầy một lọ biến thành chỉ còn một phần ba, màu sắc cũng biến thành màu đỏ như bảo thạch.

- Đây là Quảng Lăng Tán sao?

Tô Thông Huyền nhìn chất lỏng trong bình ngọc, vô cùng khiếp sợ nói.

Mạc Phàm không trả lời, hắn cầm lấy viên Vạn Diệt Linh Đan khẽ bóp nát, đan dược dập nát.

Những bột phấn này chuyển động dưới ngón tay hắn, nhanh chóng phân li thành thứ nhỏ hơn hạt cát.

Tay còn lại của hắn vung lên, nguyên liệu luyện chế Tinh Thần Đan lần lượt bay vào trong lò đan ở giữa phòng luyện đan.

Hỏa diễm dấy lên, nguyên liệu nhanh chóng hợp lại, biến thành một lò chất lỏng màu lam.

Nhưng theo chất lỏng chậm rãi biến thành màu lam, lò đan bắt đầu lắc lư dữ dội.

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, ngón tay hắn khẽ búng, từ lúc Vạn Diệt Linh Đan tách ra tới khi nhập vào trong lò đan, lò đan lập tức ổn định lại. Dưới động tác liên tục, Tô Thông Huyền và Chung Tử Kỳ hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.