Lê Tiếu thoáng trầm tư, mắt đong đầy ý cười: "Vẫn chua, Diến gia thì sạo?"
Thương Úc không trả lời, chi chậm rãi nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thắm không gọn sóng.
Lê Tiểu cũng nhìn anh.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, gương mặt góc cạnh vừa rõ nét lại vừa sống động.
Đôi môi khẽ nhếch cùng nếp nhăn giữa chân mày lộ rõ vẻ không vui.
Tự biết đuổi lý, Lê Tiếu mềm lòng bước lên trước, chống hai tay lên bàn, cúi người cười giải thích: "Lúc tôi ra ngoài anh không ở đây.
Nếu lần sau ra ngoài, tôi sẽ báo trước cho anh biết.
" Thương Úc dụi thuốc lá vào gạt tàn, hé mi mắt, hất cằm về phía kỷ trà, giọng nói bất đắc dĩ: “Đi hâm lại cơm đi.
"
“Được, ông chủ.
" Lê Tiểu cười đáp lại, xoay người ôm lấy hộp đồ ăn ra cửa.
!
Trong phòng giải khát, Lê Tiếu bỏ từng hộp cơm vào lò vi sóng.
Nghe tiếng máy chạy, cô bất chợt rơi vào suy tư.
Được tiếp xúc thường xuyên với Thương Úc, hôm nay cô mơ hồ cảm nhận được sự chuyên chế trong anh.
Dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn để lại dấu vết.
Đặc trưng điển hình là với một vài người vài việc, sự chuyên chế gần như mãnh liệt đến mức côố chấp muốn kiểm soát tất cả.
Liệu cô có chán ghét không? Lê Tiếu để tay lên ngực tự hỏi.
Suy tư mấy bận, cuối cùng cô cụp mắt bật cười.
Đương nhiên không chán ghét rồi, trong mắt cô, sự chuyên chế và cố chấp muốn kiểm soát của anh tự động hóa thành để ý cùng quan tâm.
Chỉ dựa vào bữa trưa của Thủy Tinh Uyển đã đủ chứng minh tâm ý của anh.
Mấy phút sau, Lê Tiểu xách hộp cơm đã hâm nóng về phòng làm việc.
Cô tự ý đẩy cửa vào, nhưng không ngờ lại bị giọng nói hơi cay nghiệt ngăn lại: “Sao không gõ cửa? Ai cho cô tự tiện vào phòng Chủ tịch?"