Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 155: 155: Điều Anh Có Với Em Chính Là Sự Kiên Nhẫn




Giây kế tiếp, cửa thang máy mở ra, nhưng không ai cử động.

Khi gió nhẹ thổi vào, Lê Tiếu nghe được "Thứ anh có với em, chính là sự kiên nhẫn, không cần kế hoãn binh."

Người đàn ông cố chấp một khi đã động lòng rồi sẽ dây dưa đến chết.

Nhất là người đàn ông như Thương Úc.

Đối diện với các nhân tố không ổn định, anh có thói quen phải lập mưu cẩn thận rồi mới tiến hành.

Lê Tiếu nghiền ngẫm hàm nghĩa lời nói của anh, sau đó mắt cô hiện lên vẻ gian xảo: “Ý của Diễn gia...!là muốn em chờ sao?" Thương Úc đưa tay vén tóc mai cô, ngón cái lướt qua gò má cô, lúc cúi người thì hoang dã tùy ý, đôi mắt đen tuyền không giấu được sự cường thế và bá đạo: “Là anh đang đợi em."

Đợi em chứng kiến bộ mặt tay đầy máu tươi mà anh không muốn người khác biệt, xem em có thể giữ được con tim buổi đầu hay không?

Với anh mà nói, đây là ván cược không lời nào diễn tả được.

...

Mấy phút sau, Lê Tiếu ôm gối, một mình ngồi trên sofa ngẩn người.

Sao Thương Úc lại nói đang đợi cô nhỉ?

Đợi cô thổ lộ sao?



Nhưng Lê Tiếu nhanh chóng nhíu mày gạt đi suy nghĩ này.



Những lời vừa rồi của cô có khác gì thổ lộ đâu?

“Có những lời phải để đàn ông nói."


Thế nên, liệu cô có thể hiểu rằng, những lời này của Thương Úc đồng nghĩa với việc lòng anh cũng có cô.

Nghĩ đến đây, Lê Tiếu vùi mặt vào gối ôm, chỉ để lộ đôi mắt nai không ngừng lấp lóe.

Rõ ràng mối quan hệ chỉ còn cách nhau một cánh cửa giấy, nhưng dường như anh vẫn đang băn khoăn.

Rốt cuộc là vì cái gì nhỉ?

Nghĩ rất lâu mà Lê Tiếu cũng không tìm được manh mối.

Đúng lúc này, Lưu Vân đột nhiên xuất hiện trong phòng khách.

Anh ta nhìn quanh, không thấy Thương Úc thì vội vàng đến trước mặt Lê Tiếu, cúi đầu hỏi: “Cô Lê, có chuyện này...!tôi muốn thỉnh giáo cô."


Lê Tiếu lười biếng ôm gồi, thờ ơ gật đầu: “Anh nói đi."

"Cô có thể cho tôi biết hôm qua ở quốc lộ ven sông, những gã đó đã nói gì mà khiến Lạc Vũ đột nhiên mất khống chế không?" Vẻ mặt Lưu Vân tối tăm, chau mày, nói tiếp: “Bình thường Lạc Vũ sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này."

Thật ra thì anh ta và Vọng Nguyệt đã nghiên cứu cẩn thận camera giám sát đó.

Thế tấn công của Lạc Vũ bỗng dưng rồi loạn, trông có vẻ bất thường.



Nhưng vì camera quốc lộ chỉ quay hình ảnh, họ không nhận ra được nguyên nhân Lạc Vũ mất khống chế.

Bốn trợ thủ hỗ trợ nhau, không thể thiếu ai.

Nếu không vì quá bất đắc dĩ, Lưu Vân sẽ không nhờ Lê Tiếu hỗ trợ.


Lúc này nghe được câu hỏi của anh ta, Lê Tiếu đắn đo rồi kể lại chuyện xảy ra cho Lưu Vân, cuối cùng cô còn khách quan bổ sung: “Lạc Vũ chỉ bị lời nói của đối phương kích giận, điều này không đồng nghĩa năng lực của cô ấy không ổn."

Lưu Vân như ngừng thở, lẩm bẩm: “Cô Lê nói đúng, nếu là vì Thanh Vũ thì quả thật...!có thể tha thứ được."

"Sao lại nói thể?" Lê Tiếu kinh ngạc nhướng mày.


Bên trong còn có ẩn tình sao?

Yết hầu của Lưu Vân khẽ trượt, giọng điệu chậm rãi những lời kinh người: “Thanh Vũ là người Lạc Vũ đích thân tuyển vào Diễn Hoàng, cũng là người đích thân Lạc Vũ bồi dưỡng.



Nếu không phải cậu ta gặp nạn, Lạc Vũ vốn tính bồi dưỡng cậu ta thành người nổi nghiệp mình."

Lê Tiếu bỗng nhìn Lưu Vân, thấy vẻ mặt của anh ta không giống đang giả vờ, chợt hiểu ra.

Chẳng trách người trải qua trăm trận chiến như Lạc Vũ lại mất khống chế vì một câu nói của đối phương.



Hóa ra là thế.

"Dù thế nào đi nữa cũng cảm ơn cô Lê." Lưu Vân không giải thích thêm quan hệ giữa Lạc Vũ và Thanh Vũ nữa mà lùi ra sau một bước, cúi đầu cung kính với Lê Tiếu.

Lê Tiếu phất tay: “Đừng khách sáo, tiện thể mà thôi.".