Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 17






Lúc này Thương Lục đã nôn đến mức không biết trời trăng mây gió.
Anh ta ôm bụng, vẻ mặt giận dữ, nhìn chăm chăm người nhà họ Lê đang đứng ở hành lang, đỉnh ninh họ đang muốn đuổi mình.

.
Lời mắng mỏ còn chưa thốt ra khỏi miệng thì cổng chính sau lưng lại mở ra một lần nữa.
Gió mát lướt qua, giữa hàng cây xanh râm mát ngoài cửa, một đoàn xe sang trọng ngầu lòi đập vào mắt.
Chiếc xe đi đầu từ từ dừng lại.
Sau khi xuống xe, tài xế đi vòng đến phía sau, khom người mở cửa xe, một tay che mui xe, cung kính lên tiếng: “Ông chủ, đến nhà họ Lê rồi.”
Thương Úc tới!
Vài phút trước khi Thương Lục bị gây khó dễ, Lê Quảng Minh nhận được điện thoại của Lưu Vân – tâm phúc của Thương Úc, nói rằng hôm nay ông trùm của Nam Dương sẽ đích thân đến từ hôn.
Mặc dù đều là gia đình giàu có nhất ở Nam Dương, nhưng nhiều năm qua, Lê Quảng Minh và Thương Úc chỉ gặp nhau được một lần.

Đó là năm năm trước.
Hôm nay, Lê Quảng Minh hơn năm mươi tuổi vẫn vừa khen ngợi lẫn kiêng dè Thương Thiếu Diễn.
Từ chỗ ngồi phía sau, một đôi chân dài mặc quần tây đen bước ra, ngay sau đó là Thương Úc xuất hiện.
Môi anh mím thành đường, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng, đôi mắt đen u ám, khí lạnh bao trùm.
Chẳng hiểu vì sao Lê Tiếu vừa nhìn thấy anh liền cảm thấy hình như anh không được vui.

Thương Úc vẫn mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên, để mở ba nút áo, trông vừa nghiêm túc vừa ngang ngược.
Ánh mắt anh đảo qua từng người, dễ dàng nhìn thấy Lê Tiếu đang đứng bên cạnh Lê Thừa.
Chưa tới một giây, anh dời mắt, ra hiệu với tài xế bên cạnh.

Sau đó tài xế đi ra cốp xe, lấy rất nhiều quà tặng ra.
Lúc này, Thương Lục đang đè nén cơn nôn, loạng choạng đi đến trước mặt Thương Úc, tố cáo: “Anh Cả, bọn họ…”
Thương Úc vẫn thản nhiên như không, ánh mắt sắc bén liếc sang.

Trước sự uy hiếp mạnh mẽ, Thương Lục hít khí lạnh, nuốt hết mấy lời oán trách vào trong bụng.
Lúc này, Lê Quảng Minh đã dẫn theo Đoàn Thục Viện tới cửa tiếp đón.

Sau năm năm xa cách, ông trùm Nam Dương này ngày càng trầm ổn kín kẽ hơn trước kia, nhưng vẻ tự phụ lại càng bức người.
“Ông Lê, làm phiền rồi.”
Thương Úc nhìn Lê Quảng Minh, gật đầu lên tiếng trước.
Giọng nói thuần hậu như rượu ngon vào cổ, khiến người ta say mê mẩn.
“Cậu Thương quá lời rồi, không phiền chút nào.


Mời vào trong.”
Thái độ của Lê Quảng Minh đối với Thương Úc có thể nói vô cùng khách sáo.
Trước mặt bố già của Tập đoàn Diễn Hoàng nằm trong tay mạch kinh tế của cả Nam Dương, địa vị giàu nhất của nhà họ Lê thật sự không đáng nhắc tới.
Giờ phút này, Lê Tiếu đang đứng bên cạnh cột chống mái hiên ở sảnh ra vào, nhìn Thương Úc đi ngang qua.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt thoáng qua, mê hoặc lòng người.
Rõ ràng anh ta cũng hút thuốc, Lê Thiếu Quyền cũng vậy, nhưng hình như chỉ mỗi mùi vị trên người anh là dễ chịu.
Lê Tiếu nghiêng mặt cười thẩm, đi theo vào trong.
Còn Thương Lục thì bị bỏ rơi lại phía sau không ngừng nôn thốc… cũng chẳng ai thèm hỏi thăm.
...
Trong phòng khách, không khí vô cùng nghiêm túc.
Lê Tiếu là người cuối cùng vào trong.

Vì sự hiện diện của Thương Úc mà đại sảnh thường ngày rộng lớn đến mức có thể chạy bộ lại có vẻ chật hẹp.
Anh ngồi bắt tréo chân trên chiếc sofa hai chỗ ngồi.

Cho dù anh im lặng không nói, nhưng khí thế mạnh mẽ giống như có thể thôn tỉnh trời đất.
Lê Tiếu nhìn quanh.

Mỗi ghế sofa đều có người ngồi, ba mẹ ngồi chung một chỗ, ba người anh chia ra mỗi người một ghế, chỉ còn lại vị trí bên cạnh Thương Úc.
Vậy nên cô không hề do dự bước tới, ngồi xuống bên cạnh Thương Úc, lên tiếng chào, “Hi, Diễn gia.”.